Chương 2: Sống lại

“Gia…Tam gia…Nên

thức dậy…”

Tả Thiệu Khanh

mí mắt giật giật, ý

thức

từ trong hỗn độn tỉnh táo

lại,

bên

tai có người đang nhẹ giọng gọi, thanh âm ôn

hòa kia vô

cùng

quen

thuộc, trong chốc lát không nhớ ra

được

đó là ai.

Y không chết sao? Y

nhớ rõ y bị sét

đánh

trúng, loại cảm giác nóng rát

này

cảm nhận vẫn còn sâu

sắc

như vậy, như thế nào

sẽ còn sống?

Y vì

cái gì vẫn

còn

sống?

Tự tay gϊếŧ tất cả

mọi người

của Tả gia, y đã chuẩn bị

xong

cùng

bọn

họ xuống địa ngục, có lẽ

cả nhà bọn

họ còn có

thể

cùng

xuống

núi

đao vạc dầu của

địa

ngục,

chỉ

là nghĩ như vậy, Tả

Thiệu

Khanh liền không hề

sợ chết.

Sáu năm này, y

dựa vào hận thù

chèo

chống chút ý niệm sống sót, nếu không phải y

luyện công pháp lung tung sinh ra

dị thường,

làm

cho kinh mạch đi ngược chiều,

thời

gian

không

còn

nhiều, y còn có

thể

để cho Tả

gia thêm chút phong

quang, sau đó lại để

cho

bọn họ cảm

thụ

cảm giác từ đám

mây

ngã xuống

địa ngục.

“Tam gia,

nếu không đứng dậy sẽ

trễ giờ

thỉnh

an…” Thanh âm

nhu

hòa kia vẫn

nhưcũ quanh quẩn bên

tai,

thời gian dần

trôi qua kéo

thần

trí Tả Thiệu Khanh

trở

lại.

Y mở

ra hai mắt, quay đầu

nhìn

chằm

chằm

người đang nói

chuyện kia, ánh mắt

từ mê mang đến

khϊếp sợ.

“Vυ" Liễu?” Tả Thiệu Khanh vừa

mở

miệng

liền phát

hiện



cái gì đó không được bình

thường,

thanh âm

của y…thanh âm

của y

như

thế

nào

lại

trong veo

hình

như không



thay đổi?

Quan

trọng

nhất

là,

phụ nhân mặt mũi hiền lành này

không phải là

nhũ mẫu chăm sóc y từ nhỏ

sao?

Nhưng y nhớ rõ

năm

đó y

14 tuổi vυ"

Liễu

bị độc phụ kia

đuổi

ra khỏi Tạ gia.

“Gia ngài làm sao vậy?

Không phải là có chỗ nào không

thoải mái chứ?” Vυ" Liễu khẩntrương quan sát đôi má

trắng nõn dị

thường của Tả Thiệu Khanh,

đưa

tay sờ lên

trán của y,

phát

hiện không có phát sốt mới an

tâm.

Tả Thiệu Khanh

cầm chặt bàn tay thô

ráp

kia,

cảm nhận

được nhiệt độ ấm

áp truyền

đến,

mới giật mình chính

mình

cũng

không

phải

đang

nằm

mơ.

Làm sao

lại

như vậy?



cho đạo

thiên

lôi kia không

có đánh

chết y,

y

cũng khôngnên ở

chỗ

này,

hơn

nữa

nhìn

tuổi

của vυ" Liễu

thì biết

hiện

tại

căn bản không

thể

nàolà

Thiên Phượng năm thứ bảy.

Vậy là y trở về

quá

khứ sao? Chẳng

lẽ ngay cả

ông

trời

cũng

cảm thấy y

gϊếŧ

phụ

thân

gϊếŧ

mẫu thân là tội

không thể

tha,

lại

để cho y sống lại một đời

chuộc tội? Hoặc là

cảm thấy cuộc đời trước kia của y sống quá nghẹn khuất

một lần nữa tạo

cho

y một

cơ hội?

A,

vậy y

tình

nguyện uống qua

canh Mạnh Bà sau đó

một

lần

nữa đầu

thai,

quên

hếttất

cả về Tả Thiệu Khanh,

quên đi

cuộc sống sỉ

nhục kia.

“Gia,

đừng nằm

trên giường nữa,

tuy Tam di nương đi,

nhưng ngài cũng phải sốngtốt,

di nương mới có

thể an

tâm đi.”

Tả Thiệu Khanh

trong

mắt

hiện

lên một tia lo

lắng,

khàn

giọng hỏi: “Di

nương…đi?”

Mẹ đẻ

của y

là Tam di

nương Tả phủ,

đã

từng được Tả Uẩn Văn sủng ái,

bởi vậy,

lúcmẫu

thân

còn

tại

thế

cuộc sống

cũng không

tệ

lắm,

chỉ



cuộc sống

như vậy

từ

lúcmẹ đẻ qua đời

cũng không quay

lại

nữa.

Y nhớ

rõ năm đó

mẹ đẻ đi

là lúc y 13 tuổi, sau đó

địa vị của

y ở

Tạ gia rớt

xuống ngàn trượng,

chỉ vẹn vẹn có

mấy người

nô bộc trung thành bị độc

phụ

kia đuổi gϊếŧ,

triệt

để biến thành

thứ tử bị

người

khống chế

không thu

hút.

“Gia,

lão nô

biết rõ ngài

thương

tâm,

nhưng di nương đi là sự

thật,

ngài cũng khôngthể

tiếp

tục khinh suất nữa.” Vυ" Liễu giọng điệu nghiêm khắc dạy dỗ.

Tả Thiệu Khanh nghĩ

nghĩ,

nhớ

rõ là

có việc như vậy, bởi vì

mẹ đẻ

y qua đời, y đần độn vài

ngày, làm

ổ ở

trong

viện

tử cũng không

bước

ra ngoài,

thỉnh

an tự nhiên cũng không có đi,

bị đội lên đầu

tội

danh

bất hiếu.

Mẹ

cả Tiết

thị

từ

trước đến

nay không

chào đón

mẫu

tử bọn

họ,

phụ

thân đối với ycũng bình

thường,

trong phủ Lão phu

nhân

thấy

thứ

tử sẽ không

cho sắc

mặt

tốt,sau khi

mẹ đẻ qua đời,

trong vòng đêm,

nhà

này

liền biến

thành

một

cái

lao

tù áplực,

làm

cho

người khác không sinh

ra được

một

chút

cảm

tình.

Chỉ

có điều

những điều

này



chuyện đời

trước,

mặc kệ y vì

cái gì không

chết,

còntrở về bảy

năm

trước,

y

tuyệt sẽ không

tiếp

tục

làm Tả Thiệu Khanh

mặc

cho

người khác định đoạt.

“Hiện

tại là giờ nào rồi?”

“Sắp đến giờ

mẹo

rồi,

nếu không đứng dậy

lại

trễ

thời gian

thỉnh

an,

không

chừng vị kia

lần

này sẽ

chỉnh

ngài

cái gì

nữa.”

Tả Thiệu Khanh

âm thầm bĩu môi, còn

có thể chỉnh cái gì? Chẳng qua là

chút

ít mánh lới cũ

thôi,

trong lòng khinh thường,

Tả Thiệu

Khanh

trên

mặt

nhu hòa nói: “Biết rồi, thay quần áo.”

Tả Thiệu Khanh

được

vυ" Liễu hầu hạ

mặc vào một bộ

y phục màu

tro,

cái

áo choàng

này hơi cũ

không mới

vẫn

là do

chính tay

mẫu thân

của y

may,

qua năm nay, y

sẽ không được mặc quần áo

mẫu

thân

làm nữa rồi.

Rửa mặt xong, Tả Thiệu Khanh trước

uống

một chén cháo mới đi

ra khỏi viện tử, thời tiết mới vào

đông, trong không khí mang theo một chút khí

lạnh

ẩm ướt, làm cho đầu

óc người

thư thái hơn một chút.

Y quay đầu

lại

nhìn

thoáng qua

tòa

tiểu

viện

sạch

sẽ ngăn nắp này, tiếp qua

một

năm,

Tả gia rời

đi trấn Vưu Khê, đưa cả

nhà dời đi

kinh

thành, sau đó

không

ở được

bao lâu, y sẽ bị

đưa cho Lại bộ

thượng thư

Giang Triệt, với tư

cách

là đá lót

chân

cho

Tả Thiệu Yến gia nhập vào

quan

trường.

Theo

lời Tiết thị nói, y

đây là dùng chút sức

nhỏ

báo đáp công ơn

nuôi

dưỡng của

Tả gia, Xùy ~~~, nói thật sự

là đường hoàng,

thực

nên

để cho con

trai

của

mụ cũng đi

thử

xem cái loại cuộc sống không phải của mình này.

Thu hồi ánh mắt, ánh

mắt

Tả Thiệu Khanh

từng

chút

từng

chút

đông

lại,

lộ ra

hận

ý, đời này

y sẽ

không đích thân gϊếŧ chết bọn

chúng, nhưng là sẽ

để cho bọn

họ sống không

bằng

chết.