Chương 14: Huynh đài, huynh còn sống không?

Đêm dần khuya,

Tả phủ

cũng khôi phục yên

lặng

như

ngày xưa,

vυ" Liễu đã

lớn

tuổi không

thể

thức khuya,

cho

nên buổi

tối đều

là La Tiểu Lục gác đêm.

Vừa qua khỏi giờ Tý,

Tả Thiệu

Khanh

mở ra hai

mắt,

nghe

gian

ngoài truyền đến tiếng hít thở trầm ổm,

xoay

người xuống giường,

trùm

vào

một bộ ngoại bào xám

đi ra ngoài.

Y yên

lặng

không một

tiếng động tới

gần

La Tiểu Lục, ở

khoảng cách gần

nhìn

gã sai vặt cũng được coi

là đắc lực này, đối

với

biểu

hiện

gần đây của nó

rất hài lòng: “Nếu như ngươi trung

tâm với ta, ân

oán ngày xưa liền xóa bỏ.”

Thò tay điểm huyệt ngủ của La

Tiểu

Lục,

Tả Thiệu Khanh

nhẹ nhàng

mở cửa bước ra

ngoài.

Y đã

nửa tháng

không

bước

ra khỏi gian phòng

này,

nếu không

ra ngoài hít thở không khí người cũng sắp hỏng rồi, dù

sao hiện tại người trực đêm của Tả

phủ cũng ít đến

đáng

thương, y

cũng

không quá

lo lắng bị người phát hiện.

Đi qua viện Vu Hành,

Tả Thiệu Khanh ánh

mắt

lạnh

lẽo,

nhẹ

nhàng

linh

hoạt

nhảylên

nóc

nhà,

hóp

lưng

lại

như

mèo đi đến phòng Tiết

thị.

Y tuy

chỉ

luyện

đến

tầng

thứ nhất của <
Tâm

Bí Quyết>>, giá

trị

vũ lực không bằng một gã

sai vặt có

sức

lực tốt, nhưng

khinh

công

cũng

đã khôi phục đến thời kì

toàn

thịnh năm

đó.

Lại ở

trên

nóc

nhà

nhìn xuống,

Tả Thiệu Khanh

chợt

nghe phía dưới

truyền đếntiếng

chửi bới kiềm

chế

của Tiết

thị: “Bà già kia,

thiệt

thòi

ta

lao

tâm

lao

lực

tổ

chứcthọ yến

này

cho bà

ta,

giữ

mặt

mũi

cho bà

ta,



ta

lại ở

trước

mặt

mọi

người khiếnta

mất sạch

mặt

mũi.”

Lén

lút vạch

một

mảnh

ngói,

Tả Thiệu Khanh vừa

hay

nhìn

thấy Tiết

thị đẩy

nhahoàn đưa

nước

cho

mụ,

tức giận ở

trong phòng vòng quanh.

“Nương,

ngài cũng

biết

tổ mẫu vô cùng

tin Phật,

hôm nay lễ vật của Tam đệ xác

thực gãi đúng chỗ ngứa.” Tả Thục Tuệ vẫy lui nha

hoàn



tử

trong phòng,

lôi kéo

tay Tiếtthị ngồi xuống ghế.

“Hừ,

đại ca con

bỏ ra mấy

trăm lượng mới mua được một

tòa Ngọc Quan Âm,

lại so ra không

bằng mấy

trang giấy lộn kia,

con nói

ta chỗ nào cam

tâm?”

“Ngài để cho nó đắc ý mấy ngày

thì làm sao đâu?

Chẳng qua là một lần nổi

tiếng,

còn có

thể lên

trời

hay sao?

Ngày khác con

thêu một

bộ Quan Âm

tặng cho

tổ mẫu,

bảo đảm

thỏa mãn

bà.”

“Được rồi,

cái kia

tốn nhiều

thời gian lắm,

không đáng.” Tiết

thị vỗ

tay khuê nữ: “Con có

thời gian,

còn không

bằng

thêu cho mình

thêm mấy

bộ đệm chăn uyên ương,

để cho Tào gia nhìn

thấy mở mang

tri

thức

thủ nghệ của khuê nữ

ta.”

“Nương…” Tả Thục Tuệ

thẹn

thùng

tựa ở

trên lưng Tiết

thị,

trong miệng nói: “Con gái không muốn gả.” Ánh mắt lại sáng đến độ muốn đâm

thủng người.

“Được rồi,

con có phần

tâm này nương

biết đủ rồi,

Tào gia mặc dù chỉ là lang

trung ngũ phẩm,

nhưng Tào Tông Quan đã là cử nhân,

tương lai đề

tên lên

bảng vàng,

con chính là phu nhân quan

hợp

tiêu chuẩn.”

Tả Thiệu Khanh

thiếu

chút

nữa

Xùy ~~ cười ra

tiếng, y đều thiếu chút nữa quên mảnh vụn này

rồi,

trước khi

Tả Thục Tuệ gả

cho

Lục Tranh

xác thực là có định

thân,

cũng

không biết là

vị Lục tiểu công gia

kia

thật

sự không biết hay là

hoàn

toàn

không sao

cả.

Y biết rõ,

hai

mẹ con này

hiện

tại

đối với Tào Tông Quan thỏa mãn

vô cùng,

Tả Thục Tuệ và

Tào Tông Quan đã nạp

thái

chi

lễ, theo lý là

không

thể

từ hôn, nhưng Tiết thị tự

mình

tìm

tới Tào gia, hơi hơi

ám chỉ Lục tiểu công gia

coi

trọng

Tả đại tiểu thư nhà

bọn

họ.

Lục Tranh

là ai, đây

chính là

công

tước

khác

họ duy nhất của

nước

Đại

Ương,

còn

có danh xưng là

mãnh

tướng “chiến thần”,

tay

cầm trọng

binh,

Tào

gia cho dù

bực

bội cũng không

dám cùng hắn ồn

ào,

nhưng

tin

tức Tào gia vàTả gia

kết

thân

đã truyền

đi rồi, vì

vậy

tân nương

tử liền thuận lý thành chương

từ đích nữ

thành thứ

nữ.

Việc

này ngoại

trừ Tào gia ám

chỉ chịu thiệt

thòi,

đại

phòng

và nhị phòng Tả gia

tất

cả đều vui

vẻ,

về phần Lục Tranh thiệt thòi hay không,

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

biết.

Không

muốn

lại

tiếp

tục

nghe,

Tả Thiệu Khanh

từ

nóc

nhà

rời đi,

dọc

theo

thư viện Thanh Lộc

chạy gấp

theo

một đường,

rất

nhanh

liền

chạy

tới

ngôi

nhà

tranh phía saunúi

thư viện.

Ban ngày nghe La Tiểu Lục nói đã đem ngôi nhà

tranh này sửa sang xong,

cũng sắp xếp một ít vật dụng

hằng ngày,

cho nên Tả Thiệu Khanh mới có

thể

tới nơi này,

bởi vì ngoài

trừ nơi này,

y

thật sự không

thể nghĩ đến chỗ nào có

thể dừng chân.

Đêm đông gió

rét

lạnh

thấu xương,

ánh

trăng

mông

lung

như

là đi

trên

một

tầngngân sương,

Tả Thiệu Khanh

một

chân vừa bước vào

nhà

tranh

cách

chỗ kia

mười bước

chân

liền dừng

lại.

Đây

là…mùi

máu

tươi?



người…làm sao

lại

như vậy?

Chẳng

lẽ



thợ săn đi

ngang qua?

Cái này

thật đúng là ứng với câu nói kia: Tiền nhân

trồng cây

hậu nhân

hóng mát,chỉ có điều là chỗ của Tả Thiệu Khanh quyết không cho phép người khác nhúng chàm.

Do dự

chỉ

trong

nháy

mắt,

Tả Thiệu Khanh

liền đẩy

cửa đi vào,

nhà

tranh

này

chỉ

cómột gian,

bên

trong



cái gì vừa

nhìn biết

ngay,

mà bị Tả Thiệu Khanh

ngộ

nhận

làthợ săn vẫn không

nhúc

nhích

nằm

rạp

trên

mặt đất

Tả Thiệu Khanh

hơi lui bước, trong

phòng

mùi

máu tui nồng đậm, người này tuyệt đối bị

thương không nhẹ, y

không muốn tìm

phiền toái cho

mình.

Tả Thiệu Khanh

nhẹ nhàng

bước

chân

đi qua, dùng mủi giày đá

đá “thi thể” trên mặt đất: “Này, huynh đài, ngươi

còn sống không?”

Không

có phản ứng?

Tả Thiệu Khanh

cẩn

thận

tăng

thêm độ

mạnh yếu dưới

chân,như

cũ không

có phản ứng.

Chẳng

lẽ đã

chết?

Vậy

thì

thật



tốt,

trực

tiếp đem

người

ném

ra

rảnh

mương phía sau

núi

hủy

thi diệt

tích

là được,

tin

tưởng không quá

hai

ngày,

người

này

ngay

cả xương

cốt

cặn bã

cũng sẽ không

còn.

Tả Thiệu Khanh

ngồi

xổm,

đem người

trở mình,

hai ngón tay đặt ở trên động mạch cổ người nọ.

Còn



mạch đập,

tuy

rất yếu ớt,

nhưng xác

thực



người sống.

Tả Thiệu Khanh

mượn

ánh trăng

tìm được ngọn đèn được chuẩn bị sẵn

trong phòng, sau khi đốt

đèn

mới cần thận kiểm tra người đang nằm trên mặt

đất

kia.

“Ti…chảy nhiều máu như vậy?” Chỉ

thấy mảnh đất đặt dưới

thân người kia đã

hoàntoàn

bị máu nhuộm đỏ,

Tả Thiệu Khanh âm

thầm nói nhỏ: “Như vậy còn không chết,mệnh

thực cứng.

Xem ra không phải người

bình

thường.”

Nhưng

lại

không

thể

để cho người này chết tại

đây?

Nếu

không

gian

nhà

tranh

này

thật

vất vả sửa

sang

lại

chỉ có thể

bỏ đi.

Cởi bỏ quần áo

của

nam

nhân,

Tả Thiệu Khanh

lướt qua

toàn

thân

cao

thấp

của

hắnmột

lần,

phát

hiện vết

thương

nặng

nhất



trên bả vai và

trên đùi,

đều

cắm

lấy

một đoạn

tiễn,

những

chỗ khác

mặc dù

có vết

thương

nhưng

miệng vết

thương

nhỏ giống

như

là bị

trầy xước.

Cứu

hay không

cứu?

Tả Thiệu Khanh

ngồi ở

trên giường

nhìn

chăm

chú

mặt

namnhân

trên đất,

nhìn

cách ăn

mặc

của

người

này

liền biết

rõ không giàu

thì

cũng địa vị

cao quý,

sau khi bị

thương

còn

trốn được đến

nơi

này



thể

thấy

thân

thủ

cũng không phải bình

thường.

Tả Thiệu Khanh

sau khi thấy rõ

khuôn mặt

kia,

có chút kinh ngạc,

tuy nam tử

trên

cằm

mọc một vòng râu dài,nhưng khuôn mặt anh

tuấn

cương nghi kia

khiến y nhịn không

được

nhìn

nhiều

mấy

lần.

“Lớn lên như vậy,

nên không cần lo lắng người

báo không được ơn cứu mệnh của

ta.” Tả Thiệu Khanh lầm

bầm lầu

bà một câu,

sau đó ở

trong

túp liều

tìm kiếm công cụ có

thể dùng.

Y không dám quyết đoán rút hai

đoạn

tiễn

kia

ra, nếu là

mũi

tên trên đầu gắn móc

câu,

nhổ

cái này cũng không phải là cứu

người mà

là gϊếŧ người.