Chương 11: Không, ta là đang uy hϊếp ông

Lão đại phu trên đường đi

đã nghe được không

ít lời đồn

đại

lung

tung,

cũng

không có hỏi nhiều

liền

chuẩn

bị tiến lên bắt mạch, nào biết được bên

trong kia

của

phòng

vừa

đóng, thiếu niên một

khắc

trước nằm

trên

giường mặt không còn một

giọt

máu

nhìn

như người

chết

bỗng

nhiên

từ trên giường

ngồi

dậy.

“Ah…” Dù là lão đại phu nhìn quen người chết cũng

bị một màn này

hù dọa không nhẹ,

chẳng lẽ là

hồi quang phản chiếu rồi

hả?

Chỉ đó đều ông

còn

chưa kinh

hãi xong,

chỉ

thấy

thiếu

niên buông

cánh

tay đang kẹpchặt

ra,

từ dưới

nách

rút

ra

thanh đao đốn

củi,

sau đó

thuần

thục

cởϊ qυầи áo,

từ bên

trong quần áo

móc

ra

một

túi

huyết

lủng

lỗ.

Tả Thiệu Khanh

đem một chút máu còn

lại

trong

túi

máu đổ vào chậu

nước

bên

giường, lập tức

đem

chậu

nước

nhuộm

thành một

chậu

máu,

y cầm miếng vải lau

máu

nhiễm

trên

thân

thể,

tiện

tay

lại ném vào trong chậu nước, liên tục ngửi thấy mùi máu

heo

trên

người, y cũng sắp nhịn không được nữa.

Lau sạch thân thể, Tả Thiệu Khanh xuống

giường từ

trong

hòm

thuốc

của

lão đại phu lấy

ra băng bó quấn quanh tầm vài

vòng

trên

thân

thể,

thuận tiện tại

vị trí “miệng

vết thương” làm

ra chút máu, trên người

còn bôi thuốc mỡ, ngửi thấy một luồng hương vị thuốc, nhìn giống

như là thật sự

có chuyện.

Đợi

làm xong

hết

thảy,

Tả Thiệu Khanh

lười biếng quay

trở

lại

trên giường,

hai

tay để

trần

tựa ở đầu giường

cười

như không

cười

nhìn

chằm

chằm vào

lão đại phu đã bị dọa đến phát sợ.

“Này…này…” Lão đại phu

trừng

lớn đôi

mắt,

chòm

râu

trên

cằm

run

run

lên,

chỉ vào Tả Thiệu Khanh không biết

nói

cái gì

cho phải.

Ông cho là

mình

gặp

được

thứ tử đáng thương bị con

huynh trưởng hãm hại, ông đầy

bụng

đồng

tình

chạy

tới

Tả gia, kết quả

nhìn

thấy

dĩ nhiên

là.... quả nhiên bên trong đại viện luôn tràn đầy

tâm

địa ác độc

bẩn

thỉu.

Tả Thiệu Khanh

trong

tay

còn nắm lấy thanh đao đốn

củi

kia,

ngón

tay gõ gõ

lưỡi

đao còn mang theo một chút gỗ

vụn,

cảm khái nói: “Đại phu, ông nói bị

thanh

đao

đâm bị thương như vậy phải tu

dưỡng

bao

lâu mới có

thể

khỏe,

phải

hay

không

miệng vết

thương sẽ

bị nhiễm

cái gì?”

“Ngươi

này…ngươi

này không phải

lừa gạt

người sao?”

Tả Thiệu Khanh

nắm đao xoay người xuống

giường, thanh đao gác ở trên cổ lão

đại

phu,

âm hiểm cười cảnh cáo: “Chắc hiện tại toàn bộ

người trấn Vưu

Khuê

cũng

biết

chuyện ta

bị Tả nhị

gia

đâm bị thương rồi đi? Ông

cho

dù đi

ra ngoài

nói ra chân tướng có

người tin

sao?

Hơn

nữa ta đại

khái

có thể nói đại

phu

này là bị

Tả phu nhân thu

mua.”

“Ngươi…” Lão đại phu

tức giận đến phát

run,

lại

nói không

ra

lời phản bác.

“Ông

cũng biết

tình

huống

của Tả gia?

Nếu không phải

ta vừa vặn

tránh được,

thanh đao

này phải

hay không



liền

thật sự

cắm vào

l*иg

ngực

của

ta

rồi?”

Lão đại phu thân thể

đứng

cứng

ngắc, thầm nghĩ: Thôi đi, nếu

thực

như

vậy trong

quần

áo cất túi

máu

lại là chuyện gì xảy

ra?

Cái này nói rõ

chính

là một mưu kế

được

chuẩn

bị tốt trước đó.

“Kì

thật ông cũng không cần cảm

thấy có lỗi với ai,

ông xem

ta cũng

bị

thương ‘sắp chết’ phụ mẫu

huynh đệ có ai

tới liếc

ta một cái?

Ta đây cũng là

bắt đắc dĩ.” Tả Thiệu Khanh

tủi

thân

thở dài.

Y vốn

lên

yếu ớt ngoan ngoãn,

giả vờ đáng thương vô cùng chân thật, thực tế

trên

thân

thể

gầy yếu còn quấn quanh băng bó, muốn dọa

người là

hoàn

toàn

không

có vấn đề.

“Mà

thôi



thôi…Ai,

lão phu

làm đại phu

hơn

nửa đời,

vẫn

chưa

làm qua

loạichuyện

trái

lương

tâm

này.”

Tả Thiệu Khanh

nhíu

mày,

khóe

miệng

giương cao: “Lão đại phu

nên

nhớ,

chuyện ở trong

phòng

này

liền

nhất

định

phải

quên

sạch

sẽ, nếu không,

trấn

Vưu Khê này nói

lớn

không

lớn,

muốn

tìm

cả nhà của

ông

vẫn là không quá khó.”

Lão đại phu đỉnh đầu

bốc

khói:

“Bây

giờ

là ngươi cầu ta.”

Tả Thiệu Khanh

nhàn

nhạt

lắc đầu: “Không, ta

là đang uy

hϊếp

ông.”

“Lão phu nếu đem chuyện này

tiết lộ cho Tả phu nhân,

chỉ sợ Tam gia ngươi sẽ không có cơ

hội

tìm lão phu gây phiền

toái.” Nếu như Tiết

thị

biết rõ Tả Thiệu Khanhtính kế con ruột

bà,

không

bới một lớp da của y mới là lạ.

Tả Thiệu Khanh

mặt không

đổi sắc nhìn thẳng ông, ác ý mà đem

dao

găm ở

trước mặt

ông

khoa

tay múa chân hai cái: “Ông có

thể thử xem.”

Lão đại phu không thể không thỏa hiệp, trong

lòng

mang

theo

tức giận đả kích nói: “Thương

thế kia của ngươi ít

nhất

phải

dưỡng một

tháng, một tháng này ngươi cũng nên ăn

uống

như người bệnh,

phải

đổi

thuốc, dấu

diếm

được

người khác, khẳng định cũng không

thể gạt được người bên cạnh.”

“Ta

tự

nhiên

có biện pháp không

cho bọn

họ

nói

ra.” Bên

người Tả Thiệu Khanh

chỉcó

hai

người

hầu,

một

là vυ" Liễu

tuyệt đối



thể

tín

nhiệm,

tiếp

theo

là La Tiểu Lụcchỉ

cần không

muốn

chết

cũng không dám không

nghe

lời.

Bên

này Tả Thiệu Khanh

cùng đại phu đã đạt

thành

hiệp

nghị,

bên kia Tả Thiệu Lăngcũng đã được Tiết

thị dỗ dành đâu vào đấy.

Trước

đó hắn ta

từ “hiện

trường gϊếŧ người” trốn chạy,

chuyện thứ

nhất

liền

xông

về nhà, ôm cánh tay

Tiết

thị

làm nũng:

“Nương, con nếu

làm

sai thì phải làm sao

bây

giờ?”

Tiết

thị cưng chiều

nhất

tiểu

nhi tử này, thấy hắn

ta một thân bụi đất

trước kiểm tra

trên

người có

vết thương

hay

không, sau

đó xụ mặt

hỏi:

“Ngươi lại làm

chuyện xấu gì?

Cũng

đừng

làm

cho phụ thân ngươi biết,

nếu không

không

thể

thiếu

một

trận

đánh.”

Tả Thiệu Lăng cũng không

hề sợ

phụ

thân

của hắn ta, dù

sao từ nhỏ

đến

lớn gậy gộc của

Tả lão gia liền không thể đánh ở trên người

hắn,

hắn ta ngạnh cổ

kêu

gào:

“Điều

này

cũng

không

thể

trách

ta,

ai bảo tiện chủng kia dám

đắc

tội ta, do

tiểu

thϊếp sinh cũng dám

xem

thường ta,

cho

nên ta liền dạy

dỗ nó một

chút.”

Tiết

thị nghe xong là cùng Tả

Thiệu

Khanh có

quan

hệ, tức giận từ

đáy

lòng

dần dần dâng, không

phân

biệt

tốt xấu liền ầm

ĩ: “Cái gì? Tiểu súc sinh kia

dám

đem chủ ý

đánh

tới trên đầu ngươi?

Thật

đúng

là vô

sỉ giống

người

mẹ tiện nhân kia của nó,

cũng

không nhìn một

chút

nó là thân phận gì.”

“Đúng đúng.” Tâm Tả Thiệu Lăng đã

buông xuống

hơn phân nửa,

ôm Tiết

thị xúi giục mụ: “Nương,

phụ

thân

từ nhỏ liền

bất công nó,

lần này mặc kệ chuyện gì xảy ra người nên làm chủ cho con.”

“Được,

biết rồi,

lần nào ngươi gặp rắc rối không phải đều để nương chịu

trách nhiệm

thay cho ngươi sao?

Lăng nhi,

ngươi cũng

trưởng

thành rồi,

học đại ca ngươi,tốt xấu gì cũng nên ổn

trọng một chút.”

Tiết

thị tuy cưng chiều nhi tử

này,

nhưng thực sự

trong

lòng

biết

hắn

ta bất tài

không dậy

nổi,

cũng

không trông cậy vào

hắn

ta có

thể

có được bao nhiêu thành tựu, có thể

hơi

hiểu

chuyện cũng không tệ

rồi.

Tả Thiệu Lăng không

kiên

nhẫn

nghe

Tiết

thị dạy dỗ, lung tung trả

lời

hai câu liền muốn chạy.

Tiết

thị ở

sau

lưng

gọi hắn ta

lại,

dặn

dò: “Ngươi

vài

ngày

không

có đi thỉnh an

tổ mẫu của ngươi, thừa dịp hôm nay

về nhà đi

nhìn

xem,

nói

vài lời dễ

nghe.”

Tả Thiệu Lăng hai mắt tỏa

sáng, vui

sướиɠ hài

lòng

đáp

ứng,

từ nhỏ hắn

ta liền biết,

chỉ cần chuyện

mà hai nữ

chủ nhân trong

nhà này quyết định,

phụ thân hắn ta

cũng

không có

biện

pháp

gây khó dễ

hắn

ta.

Chỉ

là vị

tổ

mẫu

này bình

thường

cũng không dễ gặp

mặt: “Tổ

mẫu

hôm

nay đến phật đường

chưa?”

Tiết

thị chỉ tiếc rèn sắt

không thành thép liếc hắn ta:

“Bà

ta không đi ra

ngươi

sẽ không

ở ngoài cửa nói

những lời

dễ nghe?

Cũng

không

phải

xuất

gia,

thực

cho

rằng

bà ta

lục

căn thanh

tịnh?”

Tiết

thị bĩu môi, từ

khi

Tả gia sa

sút,

vị Lão phu

nhân

này

cũng

bị đả

kích

rất

lớn,

sau khi đem cả

nhà dàn xếp ổn

định

ở trấn Vưu

Khê

liền

dần dần giao ra

quyền lợi

quản

gia,

cả ngày trốn ở

trong tiểu phật đường ăn chay

niệm

phật, chỉ

là không

biết

trái

tim có phải hay

không thật sự

quy y

phật

môn

rồi.