- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
- Chương 36
Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 36
Mọi người đến được bãi đất trống ở giữa sườn núi rồi mới hơi an tĩnh lại, tôi lo lắng đi tìm trong đám người, tên kia lớn lên cao như vậy đáng lẽ phải rất dễ tìm mới đúng, vì sao tôi tìm không thấy được nàng!
"A Tinh!" Tôi nghe thấy có người gọi, quay đầu lại, trông thấy ba mẹ tôi cùng Khôn ca ở cùng nhau, duy chỉ không có thân ảnh của Mã tiểu thư.
"Mã Cầu Lệ không đi cùng mọi người sao?"
"Bọn ta nghĩ hai đứa đi chung chứ." Trong đầu của tôi ô...ô...n...g một tiếng, lập tức hoảng hồn, làm sao bây giờ, nàng đến cùng ở đâu?!
"Con gọi điện cho Marjorie nhanh đi." Những lúc như thế này vẫn là mẹ tôi bình tĩnh hơn.
"A, đúng vậy." Tôi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, bấm số nàng gọi qua, nhưng một túi khác của tôi lại reo lên.
"Đậu xanh! Nàng không cầm điện thoại a!" Bởi vì nàng mặc váy, nói không có chỗ cất điện thoại, nên vẫn để trong túi quần của tôi, vậy mà tôi quên mất!
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!" Tôi đã triệt để rối loạn đầu trận tuyến, quả nhiên là quan tâm sẽ bị loạn a, việc khác tôi đều có thể tỉnh táo xử lý, duy chỉ có việc liên quan đến Mã tiểu thư, tôi liền không có cách nào giữ tỉnh táo nổi.
"A Tinh, em không nên vội, vừa nãy mọi người đều chạy đến đây, có lẽ nàng cũng đi theo rồi, chúng ta chia nhau đi tìm một chút." Khôn ca đề nghị.
"Tốt!" Mấy người chúng tôi chia nhau ra, ở trong đám người hỗn loạn hô hào tên của Mã tiểu thư, nhưng thủy chung không có ai trả lời, đoàn người vẫn không ngừng tràn vào quảng trường, tôi đi ngược dòng người, khó khăn đi về phía giao lộ bên kia.
Xa xa nhìn về phía biển, nhìn có vẻ như thủy triều đã dâng lên, nước biển cách con đê càng ngày càng gần, nhưng vẫn không có chút tin tức gì của Mã tiểu thư, tên hỗn đản này cuối cùng đi đâu rồi a?! Muốn người ta lo chết mới được sao!!!
"A Tinh! Em đi đâu?! Nhanh quay lại!" Phía sau là tiếng la của Khôn ca, nhưng tôi lại không quan tâm nhiều như vậy, quảng trường chỉ lớn từng đó, nếu như không tìm thấy nàng, vậy là khẳng định nàng vẫn còn trong đường phố, nói không chừng tên mù đường kia là bị lạc đường!
"Vân Mộng Thu! Tên hỗn đản, cô ở đâu?! Nhanh ra đây cho tôi! Vân Mộng Thu!" Tôi lớn tiếng kêu tên nàng, trên đường hầu như không ai đi, thanh âm sẽ truyền đi rất xa, nàng nhất định có thể nghe được.
"A Tinh, chúng ta mau trở về đi thôi, nước sắp dâng lên tới đây rồi, Mã tiểu thư có thể ở quảng trường bên kia, chúng ta trở về tìm cẩn thận lại xem." Khôn ca khẩn trương nhìn về phía biển, sau đó nắm lấy tay tôi.
Trên đường phố trống rỗng bay hơi nước nồng đậm, căn bản không nhìn rõ cảnh vật bốn phía, tôi không buông bỏ, vẫn tiếp tục bôn tẩu trong đường phố, chạy dọc theo đường về nhà.
Lúc tôi sắp khóc lên, đột nhiên ngay tại góc rẽ bị đυ.ng phải một đoàn bông mềm mại, từ xúc cảm va chạm trên mặt, tôi đoán được đã đập phải cái gì.
"Cô đi đâu?! Có biết tôi lo lắng gần chết rồi không!!! Có một đoạn đường như vậy mà sao lại lạc được vậy! Ngày mai tôi mua cho cô cái vòng đeo cổ được chưa!" Tôi hướng nàng gào thét.
"Sương mù quá lớn, tôi lạc đường, nghe được thanh âm của cô mới tìm... A......"
Tôi ôm thật chặc cổ của nàng, kéo nàng khom người xuống, ngẩng đầu không kiên nể gì hôn nàng, nàng căn bản không biết vừa rồi tôi lo lắng thất kinh như thế nào, sợ hãi sắp chết rồi.
Mà nàng thì sao,biết rõ tôi đang tìm cũng không kêu lên một tiếng, là muốn tôi phát điên lên mới được sao, cái miệng để dưới mũi kia không biết dùng làm gì sao?! Nhất định là chờ bị tôi khi dễ đấy!
"Ách... A Tinh..." Khôn ca chạy theo tôi bị một màn trước mắt sợ ngây người, sững sờ đứng ở đó.
Mã tiểu thư nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhưng cũng không giống lần trước thưởng cho tôi một cái ngũ chỉ sơn. nàng quá bình tĩnh, thậm chí một điểm phản ứng lẽ ra nên có cũng không có, tôi ngược lại hy vọng nàng mừng rỡ hoặc phẫn nộ cũng được, tóm lại là nên có chút biến hóa tâm tình mới tốt.
"Đến cùng cô có thích tôi hay không?!" Tôi hướng nàng gào thét.
Nàng một câu cũng không nói, cứ như vậy nhìn tôi chằm chằm, thái độ ôn hòa, quả thực làm tôi phát điên.
Mỗi lần khi tôi cho rằng nàng cũng có chút yêu thích tôi, dù là có một chút xíu thôi cũng tốt, nhưng phản ứng của nàng hoặc là cự tuyệt, hoặc là không phản ứng chút nào...
Có lẽ, thật là do tôi suy nghĩ nhiều mà thôi, hẳn là nàng không muốn mất đi người bạn này mà thôi, nếu thật là như vậy, vậy còn không bằng giống như kiếp trước, chưa bao giờ gặp mặt thì tốt rồi.
"Nhanh trở về đi, nước biển sắp tràn đê rồi." Rốt cuộc khôi phục trạng thái tỉnh táo bình thường, đẩy Khôn ca đã hoàn toàn sửng sốt, dẫn đầu đi trước.
Nhưng chưa đi được hai bước, tôi đã vòng trở lại, nắm tay Mã tiểu thư, kéo nàng chạy nhanh về phía quảng trường, tôi cũng không muốn quay trở lại tìm tên hỗn đản nào đó lạc đường!
Đến quảng trường, xuyên qua đám người đã an tĩnh lại, rất nhanh tìm được mẹ tôi, vì vậy tôi buông lỏng tay ra, nếu như ở loại địa phương này còn có thể đi lạc, vậy thật sự có thể đi chết rồi.
"Marjorie, vừa rồi con đi đâu? Con không biết A Tinh lo lắng cho con bao nhiêu đâu, may mắn nước lên không nhanh lắm, bằng không cô cũng bị hù chết rồi." Mẹ tôi lôi kéo tay Mã tiểu thư, thấm thía nói.
Tôi quay người đi về một góc nhỏ vắng người, tìm một nơi yên lặng, ngồi trên mặt đất, nhưng cấn điện thoại trong túi nên rất khó chịu, là điện thoại rách nát của tên hỗn đản kia.
Tôi lấy điện thoại ra, thật muốn quăng nát, đèn báo hiệu cứ nhấp nháy, tôi nhìn tâm liền phiền, hẳn là cuộc gọi nhỡ vừa rồi của tôi.
Mở màn hình di động ra, ấn mở cuộc gọi nhỡ, quả nhiên là cuộc gọi nhỡ của tôi, nhưng tầm mắt của tôi lại bị ảnh chân dung người gọi đến hấp dẫn.
Ấn mở lớn hình, vậy mà lại là hình một bên mặt của tôi, đang thò tay vuốt cái gì, ảnh này ở đâu ra? Tôi nhìn kỹ lại, đoàn màu vàng mao cầu bên cạnh kia hình như là nhị cẩu tử?
Tôi ở dưới ánh nắng cười vô cùng ôn nhu, góc nghiên xinh đẹp hoàn mỹ như vậy thật là tôi sao? Tôi suy nghĩ một chút, đại khái là biết lúc nào bị chụp rồi.
Vì vậy mở ra album ảnh, quả nhiên, lật ra hai tấm trước đó, khi đó là trước khi đi, vừa lúc tôi ở ban công cho nhị cẩu tử ăn, nàng liền lặng yên không một tiếng động ở phòng bếp chụp ảnh tôi, nàng vậy mà chụp ảnh tôi!
Cho nên tôi mới không có nghe được động tĩnh, mà bị nàng ám toán, nguyên lai là có dự mưu đó! Tên hỗn đản này! Còn nói cái gì sợ dọa chạy mèo! Vậy mà tôi lại tin!
Lúc tôi đang nghiến răng nghiến lợi với ảnh chụp trong điện thoại, có người đi tới phía tôi, không cần ngẩng đầu tôi cũng biết là ai, nhưng hiện tại tôi thật sự không muốn phản ứng nàng, luôn đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, tôi đã sắp kiềm chế không nổi nữa rồi! Tổng công tôi không phát uy, các người cứ nghĩ tôi là tiểu thụ phải không?
"Vì sao không để ý tới tôi." Thanh âm của nàng rất nhẹ, đây không phải chất vấn, mà là mang theo một ít làm nũng ý tứ.
"Không có không để ý tới cô, cô cũng không phải chó không để ý tới bánh bao." Tôi tức giận nói.
"Cẩn thận tôi đánh cô. Đến cùng là sao vậy?" Nàng đứng trước mặt tôi, tôi mới không cần ngẩng đầu nhìn nàng, sẽ gãy cổ mất!
"Cái gì tôi làm sao vậy? là cô muốn thế nào đó?"
"Tôi... Không có muốn thế nào." Nàng vuốt vuốt gáy, sau đó ngồi bên cạnh tôi, hai tay ôm đầu gối.
"Ngồi gần tôi vậy làm gì, ngồi xa một chút, cô thật đáng ghét!" Tôi đẩy nàng sang bên cạnh, chẳng lẽ nàng nghĩ cứ mập mờ mãi như vậy sao.
Nàng lại bắt đầu như vừa rồi nhìn tôi chằm chằm, lại cái gì cũng không nói, nhưng hình như tôi nhìn ra trong mắt nàng lóe ra chút đau thương, trong lòng chấn động đau đớn.
"Không nên không để ý tới tôi được không..." Mã tiểu thư là lần đầu tiên yếu thế như thế, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, nghe làm nội tâm của tôi càng thêm khó chịu, nàng đến cùng muốn như thế nào, nói thẳng ra sẽ chết sao?!
"A Tinh..." Nàng thấy tôi nãy giờ không nói gì, cũng bắt chước người trong nhà kêu tôi, thanh âm càng thêm ai oán.
"Tốt rồi tốt rồi, thật sự là thua cô rồi, cô không hổ là khắc tinh kiếp trước của tôi! Đời này tiếp tục đến khắc tôi đây mà!" Tôi thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ về sau lưng nàng, sao tôi cảm thấy tôi giống mẹ dỗ con vậy!
"Cô... Thật sự cảm thấy như vậy?" Vừa rồi còn một bộ nhu nhược muốn khóc Mã tiểu thư, đột nhiên ngồi thẳng người lên, nhìn tôi chằm chằm.
"Cái gì?" Suy nghĩ của nàng có cần nhảy nhanh vậy không, tôi cảm thấy tôi sắp không theo kịp tiết tấu của nàng rồi.
"Không có gì." Nàng rất nhanh liền khôi phục lại bản mặt co quắp lúc mới quen, hoàn toàn không nghĩ ra nàng đang suy nghĩ gì, đối với tất cả mọi người mọi việc bên ngoài đều là lạnh lùng không thèm để ý.
Nàng lại kéo ra khoảng cách với tôi, tôi nhìn nàng ngồi cách tôi một khoảng, quả thực tức muốn giơ chân, nàng thật không phải là đang đùa tôi sao?! Có ý gì?! Tôi thật sự càng ngày càng muốn mở đầu nàng ra xem có gì trong đó!
"A Tinh, chúng ta trở về đi, có lẽ không có việc gì rồi, nước không có dâng lên bao nhiêu, hơn nữa nước đã bắt đầu rút lui." Khôn ca chạy tới nói.
"Em cũng không phải Chúa cứu thế, không cần phải làm gì cũng tới xin chỉ thị của em đâu, lần trước chỉ là trùng hợp mà thôi." Tâm tình của tôi vô cùng không tốt.
"A Tinh, em sao vậy? Có phải cái gì cái kia muốn tới rồi không?" Khôn ca là bạn thân chơi với tôi từ nhỏ tới lớn, thẳng đến những năm gần đây hắn mới thật sự coi tôi là con gái, nhưng có đôi khi hắn vẫn như trước đây khoác vai bá cổ tôi.
"Đến con em ông! Nhanh đi về đi, tui muốn ngủ, buồn ngủ rồi!" Tôi hất cánh tay của hắn trên bả vai xuống, một mình đi thẳng vào đám người, nhưng lại lập tức quay trở về, đi đến trước mặt Mã tiểu thư.
Mã tiểu thư thắc mắc nhìn tôi, tôi lấy điện thoại di động của nàng ra bỏ vào tay nàng, "Lại đi lạc tôi sẽ không tới tìm cô, cô tự báo động đi!" Tôi mới không nói tôi lo nàng lại đi lạc lần nữa đâu! Nếu nàng lại đi lạc, tôi nên cân nhắc mua cho nàng con chó dẫn đường cho người mù!
Bây giờ tôi mới quay người, Mã tiểu thư không có đuổi theo, tôi mới không thất lạc, mới không khổ sở đâu, chạy nhanh hai bước đuổi theo ba mẹ.
"Làm sao vậy? Cùng Marjorie giận dỗi rồi hả?"
"Nàng quá đáng ghét!" Tôi ôm cánh tay của mẹ, đi về nhà. Nước còn chưa rút hết, vẫn còn đến mắt cá chân.
"Marjorie thoạt nhìn hẳn là kiểu người không quá biết cách biểu đạt cảm thụ của chính mình, con ở chung với con bé thì không nên quá hung dữ, kiên nhẫn với người ta một chút." Lời này của mẹ tôi nghe thấy sao sai sai, chẳng lẽ nàng phát hiện tôi thích nữ sinh sao?
"Mẹ, mẹ đang nói gì đó, nghe kỳ kỳ nha." Tôi hơi chột dạ nói, lần trước tiền nhiệm cùng tôi về nhà, tôi cũng cảm giác mẹ tôi đã phát hiện, mẹ tôi ngàn vạn không nên giống như mẹ tiền nhiệm một khóc hai náo ba thắt cổ nha, tôi sợ nhất là chiêu này.
"Con nhóc này, mẹ mày còn không biết trên mông mày có mấy cái nốt ruồi sao?! Bây giờ muốn thẳng thắn được khoan hồng hay kháng cự bị nghiêm trị?" Mẹ tôi bỗng trở nên nghiêm túc.
Đừng như vậy a, hai vị tổ tông có thể đừng cùng lúc ngược tôi như vậy không, tôi chịu không nổi đâu! "Mẹ, Mẹ không cần quá nhạy cảm như vậy, tự nhiên lại nghĩ lung tung gì vậy." Tôi chịu không nổi đả kích liên tiếp như vậy đâu, vẫn là đánh chết không khai tương đối khá.
"Con mà không nói thật mẹ một khóc hai náo ba thắt cổ cho con xem!" Mẹ tôi nói xong liền chuẩn bị khóc cho tôi xem.
"Mẹ của tui ôi!!!! Con lạy mẹ được chưa ~" nếu như nàng biết sự thật có thể khóc mù thật luôn không?!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
- Chương 36