"Này, có phải bên kia có hoạt động giao lưu kết bạn không, thấy có vẻ náo nhiệt. Đúng rồi, cô có bạn trai chưa?"
Diệp Nhiễm lau lau nĩa trên bàn, sau đó mới cẩn thận múc một ít bánh ngọt trước mặt bỏ vào trong miệng, "Vẫn chưa có..."
Nữ sinh ngồi đối diện nhìn thấy bộ dáng cẩn thận kia của nàng, nở nụ cười, "Bệnh thích sạch sẽ này của cô nếu không trị hết, xác thực không có khả năng kết giao bạn trai, làm sao bây giờ, không có người nào mà khi ở chung không làm cho cô không thoải mái sao?"
“A……” Diệp Nhiễm nhìn trần nhà suy nghĩ một chút, “Đại khái, có một người.”
“Ôi chao! Thật sự có? Lớn lên đẹp trai không?” Nữ sinh đối diện tựa hồ còn hưng phấn hơn cả Diệp Nhiễm.
“Không phải, là nữ, cấp trên của tớ." Diệp Nhiễm nhỏ giọng nói.
“Vãi, nữ à, vậy thì nói làm gì, với mẹ cậu không phải cũng không có phản ứng hay sao." Nữ sinh kia thất vọng dũng nĩa xiên lấy miếng bánh ngọt trước mặt Diệp Nhiễm, chỉ là muốn ăn thử vị khác, nhưng vừa mới ra tay liền nhớ lại, "A, xin lỗi, tớ quên mất, ha ha."
“Không sao, cậu ăn đi, tớ cũng không thích ăn đồ ngọt lắm." Diệp Nhiễm cũng không trách người khác, đẩy đĩa tới.
Quán cà phê cũng không quá lớn, chia làm ba bộ phận, một lớn hai nhỏ, ở đại sảnh hình như đang có hoạt động giao lưu kết bạn, có hơn mười đối tượng nam nữ tham gia, Diệp Nhiễm đưa lưng về phía đại sảnh, nàng vốn không hứng thú với mấy chuyện kia.
Nữ sinh đột nhiên nghiêng tới gần Diệp Nhiễm, còn lấy tay ngăn lại, nhỏ giọng nói, "Này, một cặp đi tới ngồi ngay sau bàn sau cậu kìa, nam sinh kia rất đẹp trai, là đồ ăn hợp khẩu vị của tớ, bất quá người nữ kia quá già rồi a ~ ”
“Cậu thật bát quái..." Diệp Nhiễm bất đắc dĩ cười cười.
Sau lưng vang lên thanh âm dứt khoát của một nam sinh, “Xin chào, lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã rất thích cô, kỳ thật, tôi thích kiểu nữ nhân thành thục giống như cô vậy."
“Ôi ô ô ~ nam nhân bây giờ đều bị sao vậy, đều khuyết thiếu tình thương của mẹ hay sao, tôi thấy hai người bọn họ chênh lệch ít nhất phải mười tuổi rồi?! Thật đáng tiếc, chậc chậc.” Bạn học của Diệp Nhiễm tiếp tục bình luận.
Diệp Nhiễm bảo nàng nhỏ tiếng lại một chút, sau đó cũng nhỏ giọng nói, "Cậu ít nói một chút..."
Diệp Nhiễm cảm giác người phía sau giống như đã nghe thấy các nàng đối thoại, một tiếng động nhỏ phát ra, sau đó liền nghe thấy một thanh âm vô cùng quen thuộc, "Ha ha, tôi có một đứa con gái, cho nên thoạt nhìn rất mẫu tính sao? Cám ơn cậu ưa thích, bất quá, tuổi của hai chúng ta chệnh lệch hình như cũng thật sự là hơn mười tuổi rồi thì phải."
Nam sinh có chút lúng túng, nhưng vẫn kiên trì nói, “Tôi không thèm để ý ánh mắt của người khác, tôi tin tưởng trực giác.”
“Cậu không thèm để ý, nhưng tôi để trong lòng, tôi không hy vọng con gái tôi sau này gặp phải bất kỳ áp lực gì. Trực giác tình yêu là tốt, nhưng tôi đã sớm qua cai tuổi tin tưởng vào tình yêu rồi, tôi cần chính là một người có thể cùng sống chung, một nam nhân có thể lo lắng gia đình chiếu cố nữ nhi của ta."
“Người nữ kia còn có đứa con gái? Đã ly hôn? Vậy mà còn tìm được một nam nhân tốt như vậy, thẩm mỹ của nam nhân thời nay bị sao vậy.... A..... Cậu che miệng tớ làm gì vậy?" Bằng hữu Diệp Nhiễm hất đầu né tránh tay Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm cầm lấy khăn ướt một mực lau tay, khẩn trương đến nổi cổ muốn cứng ngắc, nàng không dám quay đầu nhìn lại, nàng sợ hơn là Mạn Đình tỷ quay đầu lại trông thấy nàng, cho rằng nàng cũng nghĩ như đồng học của nàng.
Nam sinh không phục, “Sao tôi lại không thể sống chung? Tôi cũng có thể chiếu cố mọi người."
Vương Mạn Đình cười lắc đầu, “Cậu vẫn còn đang học đại học a."
“Tôi đã gần tốt nghiệp rồi, không phải lo lắng về công tác, thu nhập sau này cũng đều có bảo đảm." Nam sinh rất tự tin nói.
“Vậy thì cậu càng không cần lo lắng chuyện tìm bạn gái, tôi cảm thấy cậu với nữ sinh ngồi bàn sau kia rất thích hợp đấy, nàng rất thích cậu. Được rồi, đã hết thời gian, người kế tiếp đến rồi~" Vương Mạn Đình nhìn thấy một nam sinh khác đã đi đến đây.
Diệp Nhiễm cơ hồ là nằm úp sấp trên mặt bàn, may mắn giữa hai bàn có một bức tường thấp, phía trên còn đặt nhiều hoa cỏ, lúc này mới không làm cho nàng lúng túng đối mặt Vương Mạn Đình.
“Này ~” một nam nhân mặc áo sơ mi ca rô xanh ngồi xuống đối diện Vương Mạn Đình.
“Xin chào, thời gian vội vàng, chúng ta nói ngắn gọn thôi, anh đang làm việc ở công ty nào? Thu nhập thế nào?" Vương Mạn Đình hỏi rất trực tiếp.
“Tại XX công ty làm nhân viên nghiệp vụ, một tháng khoảng tầm hai nghìn khối." Nam nhân nghiêng chân, đốt một điếu thuốc, sau đó đút một tay vào túi áo.
Vương Mạn Đình có chút bất mãn nhíu nhíu mày, “Vậy anh có ý định gì trong tương lai?”
“Ý định? Tôi nghĩ trong ba năm lên làm quản lý, trong vòng năm năm mua một phòng ở." Nam nhân nói vô cùng nhẹ nhõm.
“Có kế hoạch cụ thể không? Anh quy hoạch tương lai như vậy quá mơ hồ rồi."
“Aizz, tôi nói cô cũng quá vật chất rồi, sao nữ nhân nào cũng như vậy, gặp mặt liền hỏi tiền, tìm đại gia bao nuôi không phải nhanh hơn sao."
“Ha ha, vật chất? Tôi yêu cầu tài sản anh phải trăm vạn sa? Một tháng hai nghìn khối đủ cho con đi học cùng chi tiêu hằng ngày sao?"
“Con cái thì nuôi sao mà chả được, sao phải ăn ngon làm gì, không chết đói là được rồi, hằng ngày thì cần tiêu cái gì, ăn một bữa cơm thì tốn bao nhiêu tiền chứ, hơn nữa cô không đi làm sao? Vậy thì sao lại không đủ tiền tiêu chứ."
Vương Mạn Đình ôm cánh tay, tựa vào ghế sô pha, lạnh lùng nói, "Anh biết không, chế độ một vợ một chồng trong luật hôn nhân là để bảo hộ cho loại người như anh đấy, nếu không nữ nhân đều gả cho đại gia làm vợ bé, các người cũng chỉ có thể ở nhà xem AV giải quyết vấn đề."
“Đệch, thảo nào cô già như vậy rồi còn không ai lấy, chỉ thích đại gia, đại gia người ta chỉ đi với người đẹp chân dài, đến lượt cô?" Nam nhân tức giận dụi thuốc lá vào gạt tàn, đứng dậy ly khai.
Vương Mạn Đình bình tĩnh phất tay xua tan khói thuốc trước mặt, lại ngồi tựa vào ghế sa lon, chờ đối tượng kế tiếp.
Bởi vì chưa tới thời gian, Vương Mạn Đình đành phải quay đầu nhìn ra cửa sổ, coi như không phải cha nàng ở nhà mỗi ngày đều nhắc nàng tranh thủ thời gian tìm người thích hợp kết hôn, nàng cũng đã nghiêm túc cân nhắc qua, còn gái sau này cũng cần phải có một gia đình nguyên vẹn, hơn nữa với tình huống trong nhà hiện giờ, một mình nàng xác thực là lo không hết.
“Ha ha, xin chào." Một nam nhân mặc áo polo đường vân ngồi vào đối diện Vương Mạn Đình, "Lần đầu tiên tôi tham gia loại hoạt động này."
“Tôi cũng vậy." Vương Mạn Đình uống ly nước trước mặt.
“Sao vậy? Thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, là nam sĩ vừa rồi không quá hợp ý sao?"
“Coi như là hợp ý thì người ta cũng tiêu chuẩn cao, chướng mắt tôi, tôi cũng không cao hứng nổi."
“Làm sao có thể, cô rất ưu tú mà, vừa rồi lúc giới thiệu tôi có chú ý đến cô." Nam nhân thấy ly nước của Vương Mạn Đình sắp hết, săn sóc rót thêm một ly.
Diệp Nhiễm ngồi ở bàn sau, một mực cúi đầu cắn ngón tay, nguyên lai Mạn Đình tỷ được người hoan nghênh như vậy a, người cuối cùng này nghe thấy đáng tin một chút, nhưng sao mình không cao hứng nổi vậy.
Diệp Nhiễm dán tai vào vách, cố nghe bên kia đối thoại, đồng học liếc nàng một cái, vừa rồi còn nói người khác bát quái, bây giờ không phải là càng bát quái.
“Tôi đang làm quản lý tiêu thụ trong một công ty nước ngoài, lương một năm khoảng mười vạn, nếu có hạng mục lớn, thu nhập cuối năm cũng không tệ. Có phòng có xe, không có cho vay, ý định sau khi kết hôn sẽ ra ngoài ở riêng, nên muốn tìm một người có công việc, có ý chí, có thể sống cùng nhau, tôi cảm thấy chúng ta rất thích hợp đấy." Nam nhân cười nói.
“Vừa rồi có nghe anh giới thiệu qua, nghe cũng không tệ lắm.” Vương Mạn Đình nhìn người nam nhân kia.
Diệp Nhiễm ở phía sau cau mày, nàng nghe thôi đã thấy hai người kia thật sự rất phù hợp, vụиɠ ŧяộʍ quay đầu lại nhìn xuyên qua hàng cây cỏ, nhìn xem nam nhân ngồi đối diện Vương Mạn Đình, ngũ quan xem như đoan chính, hẳn là một nam nhân có lòng cầu tiến.
“Nam nhân chất lượng tốt như anh, chẳng lẽ lại thiếu nữ nhân ưu tú bên người sao? Vì sao đến giờ vẫn còn độc thân?" Bình thường nam nhân có lòng cầu tiến như hắn đến tuổi này đã sớm bị ngũ nữ phanh thây rồi, còn cần phải đi thân cận à.
“Ha ha, kỳ thật tôi từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng cuối cùng vì sự nghiệp nên lạnh nhạt các nàng, một phần là vì tiền tài, tóm lại do rất nhiều nguyên nhân."
“Vậy sao anh có thế xác định tôi sẽ không vì tiền giống bọn họ đây?"
“Sẽ không, nữ nhân có chí cầu tiến sẽ không tham lam tiền của người khác, bởi vì tự ái của các nàng yêu cầu các nàng độc lập.”
“A, kinh nghiệm đúc kết được sao?”
“Trước kia quả thật rất mơ hồ, nhưng sau khi kết giao qua nhiều nữ nhân sau này mới biết mình thích là kiểu nào, giờ đây tôi muốn yên ổn một ít."
“Cho nên, nam nhân đều muốn chơi qua đường thôi.”
“Đúng, nữ nhân đều muốn tìm tổn thương.”
Hai người liếc nhau một cái, Vương Mạn Đình chợt cười, “Cũng không có người có thể gây tổn thương cho tôi được.”
“Cô có một đứa con gái phả không?” Nam nhân cười tiếp tục nói.
“Đúng vậy.”
“Vì sao không đưa con gái cho chồng trước nuôi? Mẹ đơn thân không dễ dàng tái hôn đâu."
“Anh để ý chuyện này?"
“Nói thật, có một chút, nếu như sau này chúng ta kết hôn, khẳng định sẽ có con của chúng ta, đến lúc đó yêu thương ai nhiều hơn cũng không quá tốt, cô nói đúng không? Hơn nữa, tôi chưa lập gia đình."
Nam nhân ý ở ngoài lời Vương Mạn Đình làm sao sẽ không hiểu, nhưng nàng chắc chắn sẽ không giao con cho ba nàng, "Ha ha, hiện tại tôi cũng là chưa lập gia đình mà."
Nam nhân sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, nhàn nhạt cười cười, “Như vậy a.”
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát thì đã hết thời gian, nam nhân mỉm cười đứng dậy ly khai.
Vương Mạn Đình xoa mi tâm, cảm giác có chút mỏi mệt, quả nhiên không nên sau một ngàu làm việc mệt mỏi lại đi tham gia cái gì gọi là hoạt động giao lưu kết bạn Chủ nhật, nàng bắt đầu nghĩ đến con gái ở nhà có uống thuốc đúng giờ hay không.
Không bao lâu, một nam nhân mặc chính trang, ngồi xuống bên kia bàn, sau khi ngồi xuống ho nhẹ một tiếng, sau đó đẩy gọng kính tơ vàng, "Xin chào."
“Xin chào, để tôi nói trước tình huống của mình sau đó lại tiếp tục nói chuyện." Vương Mạn Đình không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, nếu như nói cho đã rồi lại nói muốn mình bỏ rơi con gái, nàng có thể trực tiếp buông tha cho loại kết giao này rồi.
Nam nhân cắt ngang lời nàng nói, "Tôi đã biết, cô là chuyên gia thiết kế thời trang, mồ côi mẹ, có một con gái, trí nhớ của tôi rất tốt."
Nói không ra không đúng chỗ nào, nhưng Vương Mạn Đình chính là có chút phảm cảm với nam nhân đối diện, đại khái nhã nhặn bại hoại mặt người dạ thú chính là loại bộ dạng này đấy, “Ừ, mấy việc thế này, người bình thường cũng nhớ được.”
“Cái gì gọi là người bình thường đều có thể nhớ được? Lúc tôi còn đi học, năm nào cũng đạt được học bổng hạng nhất, sau này đi làm cũng có năng lực hơn những người khác, cuối năm hẳn là có thể thăng lên làm quản lý rồi, là một cỗ tiềm lực. Mà nhà thiết kế thì sao, chính là dựa vào tuổi trẻ mà thôi, nhất là nữ nhân, lớn tuổi là bắt đầu xuống dốc rồi." Nam nhân có chút vênh váo tự đắc.
“Ha ha, đúng không, vậy chờ anh thăng chức rồi tôi lại chúc mừng anh sau, đừng nói trước không khéo bước không qua." Vương Mạn Đình rất phản cảm nam nhân tự cho là đúng cuồng ngạo như vậy.
“Cô đang xem thường tôi? Vậy cô có được gì rồi? Đã ly hôn cũng đừng có yêu cầu cao như vậy, có thể có nam nhân chịu thu lưu mẹ con các người thì nên cảm thấy may mắn đi, cô đó, nên nhận thức giá trị của mình, hạ thấp tư thái đi.”
Vương Mạn Đình cười lạnh nói, “A? Chẳng lẽ tôi không biết được giá trị của mình sao?”
“Cho cô một cách đánh giá khác, giá trị của sản phẩm mới cùng hàng mẫu là không giống nhau, một cái là ai cung có thể tùy tiện sờ soạn xem thử. Mà sản phẩm thứ cấp thì sao, bán không được cũng chỉ có thể là đồ bỏ chờ bị ném đi, cho nên không thể để giá quá cao, mà còn phải đại hạ giá bán đổ bán tháo cho nhanh..."
Không đợi nam nhân nói xong, “Xôn xao ——” một ly cà phê giội đi qua, Vương Mạn Đình cùng người nam nhân kia đều sững sờ, lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Diệp Nhiễm tức giận nghẹn đỏ mặt, ngậm miệng đứng ở một bên, ly cà phê trong tay còn đang run rẩy nhỏ giọt.
“Nam nhân như ông chính là đồ bỏ đi! Căn bản là không xứng với nàng! Giá trị của ông giống như một đống cứt chó, không chỉ có mọi người sẽ không nhặt, còn phải đi vòng qua, nếu như không cẩn thận mà dẫm vào về nhà khả năng ngay cả giầy cũng phải ném đi đó!” Diệp Nhiễm ngón tay phát run chỉ vào người nam nhân kia mắng, đây đã là ngôn ngữ ác độc dơ bẩn nhất nàng có thể nghĩ đến.
Dùng sức dằn chén cà phê lên mặt bàn, "Chúng ta đi, mấy tên đàn ông này đều không xứng với chị!" Diệp Nhiễm cầm lấy Vương Mạn Đình tay muốn đi.
Vương Mạn Đình đứng dậy, cũng không vội vã ly khai, mà là quay người lại cười nói với nam nhân kia, "Thật ra nàng nói không đúng. Anh, còn không bằng một đống cứt chó nữa kìa, ngay cả tác dụng làm phân bón cũng không có."
Chờ người nam nhân kia kịp phản ứng lại, hai người đã sớm chạy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại có bằng hữu của Diệp Nhiễm ngồi ở chỗ kia há to miệng, sững sờ nhìn xem một màn này phát sinh, căn bản là không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi nữ nhân kia nhất định không phải là Diệp Nhiễm mà nàng biết!