- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
- Chương 31
Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 31
Tôi ngồi đợi thật lâu cũng không thấy Mã tiểu thư trở về, chẳng lẽ vừa rồi uống sữa tươi bị đau bụng? Hừ, đã nói là không nên tùy tiện uống bậy, đợi tí nữa nàng về nhất định phải nói một chút.
Tiếp viên hàng không cũng đã phát xong bữa tối, Mã tiểu thư còn chưa trở về, tôi nghiêng mình nhìn thử, không thấy được thân ảnh của nàng, ngược lại là thấy được nam nhân ngồi bên cạnh bọn tôi, hình như hắn vừa rửa tay, vừa lau tay vừa đi tới.
Hắn thấy tôi đang nhìn hắn, chớp mắt cười với tôi, vãi nồi, da gà tôi bị dựng đứng lên hết rồi này, chú nhìn thấy thứ gì không nên thấy cho nên muốn nặn ra sao!
Một hồi ác hàn, tôi thu hồi ánh mắt. mở cơm hộp ra chuẩn bị ăn, để Mã tiểu thư trở về khỏi đoạt phần này của tôi.
"Xả phân còn chưa sạch, anh lại tranh thủ ăn lúc còn nóng ha!" Giọng của Mã tiểu thư cao vυ"t quanh quẩn trong buồng phi cơ, tất cả những người mở cơm tối ra chuẩn bị ăn đều cứng người lại, cả người tôi cũng không tốt theo!
"Ách, thật có lỗi, vừa rồi tôi quên mất." Nam nhân ngồi bên hết sức khó xử, hậm hực xin lỗi.
Một lát sau, Mã tiểu thư đen mặt trở về, nam nhân kia cũng không dám lỗ mãng, chủ động đứng dậy nhường vị trí, Mã tiểu thư đi vào ngồi, lạnh lùng nói, "Thật là ác tâm."
"Y —— cô đừng tới đây, trên người còn mùi thỉ thối." Tôi ôm hộp cơm trốn tránh.
Cho tới bây giờ Mã tiểu thư làm việc đều là ngoài dự đoán mọi người, nàng trực tiếp ôm đầu tôi dí vào trong bộ ngực lớn của nàng, "Vậy cô phải nhớ kỹ hương vị của tôi, tránh trường hợp sau này đi lạc không tìm được đường về."
Tôi giãy giụa thoát ra khỏi ngực nàng, vãi, nữ nhân này quả nhiên là hàng khó chơi, không đúng, nàng thoạt nhìn cũng là loại trêu hoa ghẹo nguyệt kia đấy thôi! "Cô nghĩ tôi là con chó sao?! Còn nhớ hương vị..."
"Không phải sao? A Hoàng."
"Con em cô! Không được nói tôi như vậy!"
"Ahrle? Không phải hồi nãy là con gái của tôi sao, giờ thành em gái tôi rồi hả?" Nói xong câu này, đột nhiên nàng yên tĩnh lại trước, ánh mắt bình tĩnh không biết tinh thần trôi đi nơi nào rồi.
"Hừ, tôi nói với cô này, sau này không được nói lung tung kiểu tôi là con gái cô nữa biết không?" Tôi thực sợ nàng cứ nói như vậy, có một ngày nàng liền sẽ trở thành mẹ tôi thật sự, tôi không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy đâu, tuy rằng tỷ lệ tôi xuyên trở lại hầu như bằng không.
Bởi vì Mã tiểu thư đang nói đột nhiên im lặng, tôi cũng không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì, hình như vừa nhắc đến người nhà thì nàng thành như vậy rồi, chẳng lẽ quan hệ với người trong nhà không tốt? "Chẳng lẽ cô thật sự có em gái sao?"
"Không, có một tỷ tỷ." Tuy rằng bình thường trên mặt nàng luôn không có biểu lộ gì, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được tâm tình của nàng lúc này tựa hồ có chút đau thương.
"A, chưa từng nghe cô nói tới... Nàng sẽ không giống như cô chứ?" Trực giác nói cho tôi biết, không nên nói tiếp chủ đề này, nhưng tôi lại hứng thú với tất cả thông tin về nàng, muốn hiểu về nàng nhiều hơn nữa.
"Qua đời." Nàng bình tĩnh nói.
"Thực xin lỗi..." Quả nhiên bị tôi đoán được, nhưng tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, để tôi đi an ủi người, tuyệt đối là tiết mục bỏ đá xuống giếng, cho nên tôi quyết định câm miệng.
"Không sao, đã qua lâu rồi."
"Nếu không... tôi lại cho cô mượn vai một lúc, vừa rồi đáng lẽ tôi phải thu phí đấy, đè vai tôi đau quá."
"Không muốn bị đè?"
Càng nói càng cảm thấy nàng thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác), "Tôi là công, đương nhiên đều là tôi đè người khác!"
"Hừ." Mã tiểu thư liếc xéo tôi, sau đó xé một túi đồ ăn vặt bắt đầu ăn, triệt để gạt tôi sang một bên.
"Lại làm sao? Rốt cuộc là tâm tình của cô biến hóa tuần hoàn theo quy luật gì?" Tôi cũng không thể chỉ nhìn nàng ngồi ăn vui vẻ, từ trong túi lấy ra một bịch, vừa định ăn đã bị Mã tiểu thư đoạt mất, "Cô đã nói cô ngồi máy bay không ăn gì đấy, không cho phép lấy của tôi."
"Ni mã... Rốt cuộc là ai giành của ai hả... Có cần phải keo kiệt đến vậy không!" Kỳ thật trong cơ thể nàng mới là đứa con nít ba tuổi!
Lúc này máy bay phát ra âm thanh thông báo, nhắc nhở máy bay gặp được khí lưu, sẽ hơi lắc lư, đề nghị mọi người thắt chặt dây an toàn.
Mã tiểu thư đột nhiên nắm tay tôi, tôi có thể cảm giác được lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, "An tâm đi... không có việc gì, tôi ở nhà được người ta gọi là ngôi sao may mắn đó, luôn có thể gặp dữ hóa lành, chuyện này không phải đồn đâu, mười mấy năm trước lần động đất kia cô còn... Ai nha ngọa tào! NGAO —— "
Tôi đang an ủi Mã tiểu thư, ai biết máy bay đột nhiên lao xuống, hạ xuống vô cùng nhanh, làm cho người ta không thể không tưởng tượng máy bay có đang rơi hay không, thật vất vả vững vàng chưa đến mười giây, lại bắt đầu bay mạnh lên, thân máy bay một mực run rẩy.
Chờ thêm một hồi lâu, máy bay mới dần dần khôi phục bình thường, tôi vừa mở mắt, mới phát hiện tôi đã nhào vào trong ngực Mã tiểu thư, giống như tự sát đem mặt chôn trong ngực nàng, ôm nàng thật chặc, "Khục khục... Cô không sao chứ? Tôi đây là đang bảo hộ cô đó."
"Đúng không, sao tôi cảm thấy cô còn sợ hãi hơn cả tôi, có đái ra quần hay không?"
"Cô vừa nói vậy... tôi thật muốn đi WC rồi, nhất định là sữa bò cô cho tôi uống có vấn đề!" Tôi ngẩng đầu nhìn, WC hình như tạm thời còn chưa thể sử dụng, thật là gấp chết người mà.
"Xi —— xi —— xi ——" trong lúc này mà nàng lại phát ra âm thanh như vậy, tôi có thể bóp chết nàng không!
"Hỗn đản... Câm miệng!" Tôi lấy tay bụm miệng nàng lại, nhưng bị xi như vậy một trận, tôi lại càng muốn đi WC hơn!
Mắt thấy máy bay sắp hạ xuống rồi, thật sự nếu không đi, tôi thật sự sẽ tè ra quần a, đời này cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy, khuyên can mãi mới thương lượng được hai người trước mặt cho tôi lên trước, lúc này mới tránh khỏi bi kịch nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây.
Đi vệ sinh xong, tôi một mực cảm ơn hai người hảo tâm kia, lúc trở lại chỗ ngồi, tôi vẩy nước rửa tay vào Mã tiểu thư, "Cô đợi đấy, lần sau tới lượt cô mắc tiểu thì biết!"
"Đây là đang rèn luyện cô."
"Rèn luyện cơ bắp hạ thân sao?!"
"Cô thật hèn mọn bỉ ổi."
"Là cô nói tới cái đề tài này trước được không!"
"Là do trí tưởng tượng của cô quá phong phú."
Hai người chúng tôi không ngừng đấu võ mồm, vừa hạ cánh, là dừng tạm thời, cần phải dừng một lát rồi mới tiếp tục bay đến Tân Hải.
"Xin lỗi quý khách hàng chuẩn bị đến Tân Hải, bởi vì nguyên nhân thời tiết, thời gian cất cánh bị trì hoãn..." Phòng chờ trong sân bay liên tục phát tin tức máy bay trễ giờ, bên ngoài phòng chờ trút xuống mưa to, nhất thời nửa khắc không thể ngừng được.
"Bà mẹ nó... Sao xui dữ vậy, về đến nhà cũng phải nửa đêm.." Bà mẹ nó ngồi bên cửa sổ, nhìn đồng hồ.
Mã tiểu thư không nói gì, hai tay chống lan can, nhìn bầu trời đen nhánh, đèn chỉ thị trên đường băng hầu như đều bị mưa bụi che đậy, trận mưa này là càng ngày càng lớn rồi.
"Tôi đói bụng." Nàng không nói được gì khác hả!
Tôi cũng lười so đo với nàng, "Hảo hảo hảo, quỷ chết đói! Tôi đi mua đồ ăn cho cô ngay đây! Sớm biết vậy thì tôi đã đem đồ ăn vặt trên máy bay lấy xuống rồi! Đều tại cô, ai mượn cãi nhau với tôi."
"Ai biết lại đột nhiên mưa to, cô chấp nhận dung lượng não của cô quá nhỏ là được rồi."
"Dung lượng não của cô chắc lớn? Vậy thì sao lại dồn hết vào bộ ngực vậy?!"
"Cô ghen ghét?"
"Ghen ghét cái rắm a! Cô muốn ăn gì?!"
"Chẳng lẽ cô có tiền?" Mã tiểu thư dùng một loại tư thái vạn ác tư bản chủ nghĩa quơ quơ hầu bao tiền trong tay nàng.
"Ni mã..." Tôi bụm lấy hầu bao đã sớm khô quắt, kiềm chế ý niệm muốn chạy qua ôm đùi nàng cầu giúp đỡ, cố gắng ưỡn ngực hóp bụng, hướng về phía nàng đưa tay, "Đưa đây, mua cho cô ăn, cô còn không biết tự giác đem tiền giao ra đây!"
"Không cho phép phung phí."
Tôi cầm tiền đi đến cửa hàng gần đó, nhìn giá tiền liền không dám đưa tay, sao lại đắt như vậy a!
Cuối cùng đành phải cầm hai túi kẹo nhỏ với chai nước khoáng, chỉ chừng đó đã tốn gần một trăm đại dương, các người cắt cổ vừa thôi!
Trên đường trở về đi ngang qua một quán cà phê, ngửi mùi thấy cũng không tệ, tôi nhớ nàng rất thích uống thứ này, vì vậy lui lại, mua một ly mang về.
Một ly nhỏ như vậy cũng tốn hơn mười khối, sinh hoạt của Mã tiểu thư quả nhiên là cao hơn tôi rất nhiều, hơn mười khối đủ mua thức ăn cho bao nhiêu ngày rồi!
"Sao lâu vậy?" Mã tiểu thư ngồi đó phàn nàn, ngoại trừ mặt co quắp, tôi cảm thấy nàng cũng sắp bị liệt toàn thân!
"Thật là có lỗi, chân tôi hơi ngắn, đi chậm!" Tôi nhét cà phê vào trong tay nàng, ngồi vào chỗ bên cạnh, vừa uống nước vừa nhìn khí trời bên ngoài, thật là muốn nổi giận a.
Mã tiểu thư bưng cà phê uống, đột nhiên dùng ngón tay đâm sau lưng tôi, tôi lập tức phản xạ có điều kiện thẳng người lên, "Làm gì vậy?!"
" 'Đi' là ai? Cuộc sống của cô thật hỗn loạn." Nàng nghiêng chân ưu nhã ngồi đó, miệng nhỏ hút cà phê.
Bởi vì tôi mặc quần đùi, cho nên rất không hình tượng gác chân lên đùi ngồi dựa lên ghế, một cánh tay còn khoác lên thành ghế, "Rắc muối... Vãi, chừng nào mới hết mưa đây, đừng nói phải qua đêm ở cái địa phương quỷ quái này nha..." Tôi há miệng ngáp một cái.
"Răng cô dính rau." Mã tiểu thư nói rất nghiêm túc.
"Ôi chao!!" Tôi theo bản năng che miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ dọc theo hàm răng một vòng, không có cảm giác có dị vật gì a, "Ở chỗ nào...?" Lúc tôi hỏi còn cẩn thận nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy việc xấu hổ này.
"Răng cô dính rau." Mã tiểu thư vẫn nghiêm túc lập lại một lần.
"Đậu phộng, tôi hỏi là dính chỗ nào?"
"Răng cô dính rau."
"Có phải cô đang đùa tôi không?"
"Răng cô dính rau."
"Đệch mịa..." Tôi có thể xác định, nhất định là nàng đang đùa tôi! "Lại tiếp tục để ý cô tôi chính là con chó!"
"Chẳng lẽ bây giờ không phải là sao?" Mã tiểu thư nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc này tôi thật sự muốn cắn chết nàng, thật sự, phát ra từ phế phủ đấy!
Ôm cánh tay quay đầu nhìn ra cửa sổ, dứt khoát triệt để bỏ qua nàng, mưa bên ngoài giống như có người cầm vòi nước xịt lên nóc nhà trôi xuống, còn có tia chớp như hợp kim ti-tan muốn chọc mù mắt người, không ngừng chớp nhá, pin không cần tiền hả?"
Tôi ngồi đó vô cùng buồn chán, mà Mã tiểu thư ngồi bên cạnh giống như không chút nào để ý tới cái bầu không khí yên lặng này, ngồi xem tạp chí miễn phí.
Tôi lại nhìn ra ngoài một chút, đã qua hơn một canh giờ, nói không chừng hôm nay sẽ thật sự bay không được, mí mắt càng ngày càng nặng rồi..
Gần đây Mã tiểu thư đều ở nhà tôi cùng giường chung gối, muốn hảo hảo ngủ một giấc cũng không được!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
- Chương 31