"Con muốn baba..." Con gái lại bắt đầu khóc lên.
Vương Mạn Đình như bị hai chữ kia đâm tới, lông mày nhíu chặt vào nhau, cắn chặt môi thiếu huyết sắc, "Vương Giai Thiến! Sao con không ngoan như vậy!"
Bị Vương Mạn Đình mắng một tiếng, con bé hơi sửng sốt, lập tức càng khóc dữ dội hơn, nước mắt nước mũi cùng chảy. Diệp Nhiễm rất ít khi nhìn thấy tình hình như vậy, cô không những không dỗ đứa nhỏ mà còn thấy nước mũi chảy ra, cô chỉ muốn lui lại!
Tiếng khóc thảm thương kia khiến những phụ huynh khác cùng phòng bệnh không khỏi lại đây khuyên bảo, "Con bé sợ tiêm là bình thường mà, cô làm mẹ sao lại trút giận lên đứa nhỏ, mẹ kế cũng không đến nỗi như cô thế này..." Một bác gái nhìn không được lại ôm con gái Vương Mạn Đình, vỗ lưng bé, con bé khóc mới nín bớt.
Vương Mạn Đình vốn muốn đi an ủi con bé nhưng nghe bác gái kia nói, bước chân nhất thời dừng lại, chậm rãi buông xuống bàn tay đang dang ra, siết thành nắm đấm, sau đó không nói một lời nhìn con bé, con bé cáu kỉnh cố ý quay đầu không nhìn nàng, tiếp tục khóc trong l*иg ngực bác gái.
"Người trẻ tuổi đừng chỉ lo công việc, tiền không quan trọng bằng con cái, bản thân mang thai mười tháng cắt thịt sao không đau lòng, luôn không có thời gian chăm con, sau này con cái sẽ không thân thiết nữa." Bác gái cũng tốt bụng nói.
Vương Mạn Đình mím môi, vành mắt có chút ửng hồng, nàng kiềm nén cảm xúc chịu đựng không phát ra, nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt của nàng chậm rãi tích tụ, Vương Mạn Đình xoay người đẩy cửa ra khỏi phòng bệnh.
Cho tới bây giờ, Diệp Nhiễm chưa từng thấy Vương Mạn Đình yếu đuối như vậy. Trong mắt nàng, bất luận làm chuyện gì, nàng luôn kiên trì, năng lượng luôn vô tận, nhất là sự nghiêm túc với công việc kia khiến mình phải khâm phục.
Diệp Nhiễm vội vàng đuổi theo nhưng không thấy Vương Mạn Đình trong hành lang. Nhìn quanh bốn phía, vừa đi vừa tìm kiếm bóng người của nàng.
Cuối cùng Diệp Nhiễm cũng tìm thấy Vương Mạn Đình trong lối thoát hiểm, giờ đây Vương Mạn Đình như hoàn toàn cởi ra khôi giáp ngày thường của nàng, cơ thể yếu đuối run rẩy nằm nhoài lên bệ cửa sổ hành lang, chỉ phát ra tiếng hít khí rất nhỏ.
"Mạn Đình tỷ?" Diệp Nhiễm cực kỳ đau lòng cho nàng, tại sao nàng luôn ép chặt bản thân mình như vậy, dù là người mẹ đơn thân, nàng cũng hoàn toàn có năng lực chăm sóc tốt cho con gái. Tại sao nàng phải tự tạo áp lực cho mình. Diệp Nhiễm thật sợ một ngày nào đó, nàng sẽ ép mình đến suy sụp.
Nghe thấy âm thanh của Diệp Nhiễm, Vương Mạn Đình đứng lên nhưng không có xoay người, lấy tay lau nước mắt trên mặt, không muốn để cho Diệp Nhiễm nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của nàng. Nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu hơi bực mình nói, "Sốt sao? Con oách này được nuông chiều quen rồi, đáng đánh!"
"Em đoán chắc chị chưa đánh bé bao giờ, chị sẽ không nỡ đâu." Diệp Nhiễm bước đến bên cạnh Vương Mạn Đình, nhìn kỹ dưới mí mắt nàng hơi sưng đỏ, lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho nàng.
Vương Mạn Đình nhận khăn tay, rất không hình tượng xì nước mũi. Cũng không nói lời nào, hít mũi nhìn ánh mặt trời dần tà bên ngoài cửa sổ, tầm mắt trở nên sâu xa hơn.
Nhìn Vương Mạn Đình u buồn như vậy, Diệp Nhiễm thật sự rất muốn trao nàng một cái ôm. Nữ nhân kiên cường đến đâu cũng sẽ có ngày cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn ấy, lộ ra nội tâm mềm mại hơn so với những người khác.
Vào lúc này, cần một người cho họ sức mạnh để có thể tiếp tục kiên cường chiến đấu. Đúng, là chiến đấu, cuộc sống đối với họ là một cuộc chiến tranh khốc liệt, kết quả của sự mềm yếu chỉ có thể chờ bị người khác bóp chết.
Nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm thực sự đến ôm Vương Mạn Đình, nhẹ nhàng, không dùng sức, chỉ đặt nữ nhân này trong l*иg ngực của mình mà thôi. Đây là lần đầu tiên Diệp Nhiễm chủ động tiếp cận một người, hơn nữa còn chế ngự được bệnh khiết phích của cô.
Vương Mạn Đình há miệng kinh ngạc, hơi hơi quay đầu, có thể thấy cần cổ có chút cứng ngắc của Diệp Nhiễm, bên tai thì đã phiếm hồng, xuyên qua cơ thể cô truyền đến nhịp tim đập rất nhanh.
"Nếu... Nếu muốn khóc, hãy khóc đi, đừng luôn chịu đựng... Không tốt cho thân thể..." Diệp Nhiễm đang cố gắng dời đi sự chú ý, không nghĩ đến bệnh khiết phích của mình, may thay trên người Vương Mạn Đình có hương nước xả vải nhàn nhạt tươi mát.
Cằm Vương Mạn Đình nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Nhiễm, không nhớ rõ bao lâu mình đã không thả lỏng như vậy, đại khái rất lâu rồi không có nơi khiến mình dựa vào, trong lòng có quá nhiều áp lực không chỗ phát tiết, mỏi mệt tích tụ bấy lâu đều ập đến.
Vương Mạn Đình từ từ nhắm mắt lại, hầu như toàn bộ sức nặng của cơ thể đều đè lên Diệp Nhiễm, giọng nói khàn khàn trầm thấp lợi hại, "Có phải tôi rất vô dụng hay không?"
Diệp Nhiễm không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, hai tay nhẹ kéo áo của Vương Mạn Đình, an ủi cười, "Làm sao có thể, Mạn Đình tỷ thật sự rất lợi hại, bất kể trên công việc hay là trong cuộc sống, em luôn coi chị thành tấm gương đó~"
Vương Mạn Đình mỉm cười khẽ lắc đầu. Khi Diệp Nhiễm cho rằng nàng sẽ chấp nhận kể về quá khứ đau thương của nàng với cô, nhưng Vương Mạn Đình không có lên tiếng nữa, cứ lặng lẽ tựa lên người Diệp Nhiễm như vậy, vùi mặt vào vai cô.
Diệp Nhiễm cứng cổ muốn quay đầu lại nhưng trên bả vai có cảm giác nóng ướt không ngừng mở rộng, nhiệt độ nóng rực kia trực tiếp đốt cháy trái tim cô, nếu mình là nam sinh nhất định sẽ muốn cưới nàng. Nữ nhân trong ngực này thực sự quá mức mạnh mẽ, khiến cho người ta đau lòng, khiến cho cô không nhịn được muốn yêu nàng.
Yêu? Một chữ như vậy đột nhiên tiến vào trong đầu Diệp Nhiễm, có chút xa lạ, có chút hiếu kỳ, nhiều hơn chính là khát vọng. Nhưng đối tượng lại đồng giới với mình, điều này hơi lật đổ tam quan cho tới nay của cô.
Diệp Nhiễm có chút mê man, không biết rốt cuộc mình bị làm sao vậy, vì sao lại lo lắng nhớ nhung với một nữ nhân, mà ôm nàng sẽ có cảm giác động tâm chưa trải qua bao giờ. Nhất thời sững sờ quên mất phản ứng, thậm chí không phát giác vai mình bị đè đến đau nhức.
Lẽ nào mình thích Mạn Đình tỷ? Cuối cùng yêu là loại tình cảm gì?
Chẳng qua là hồi trung học, Diệp Nhiễm từng thầm mến lớp trưởng, một nam sinh cao lớn đẹp trai, nữ sinh cả lớp đều thích hắn. Nhưng loại tình cảm đó cũng chỉ duy trì mấy tháng, thấy lớp trưởng có bạn gái thì không còn chờ mong gì nữa.
Đoạn tình cảm ngắn ngủi này nhạt nhẽo hơn pháo hoa, như hoa dại ven đường đột nhiên đập vào mắt, đi ngang liền không thấy nữa, khi nhớ lại đã không còn rõ hình dáng.
"Mẹ ơi..." Từ trong hành lang truyền đến giọng nói non nớt của bé gái.
Hai người bị tiếng gọi kia dọa sợ đến mức lập tức tách nhau ra. Vương Mạn Đình cũng không biết vì sao mình sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ là lúc mình khó chịu thương tâm thì mượn cái ôm của một đồng nghiệp cùng giới tính mà thôi, không có gì lớn cả.
Vương Mạn Đình hít mũi, lấy tay lau nước mắt trên mặt, lo lắng chạy nhanh đến hành lang, liền nhìn thấy con gái đang tìm kiếm khắp nơi ở đó.
"Sao con chạy loạn một mình như vậy, không thành thật ở lại phòng bệnh, truyền nước biển xong rồi sao?" Vương Mạn Đình vừa giáo huấn vừa lo âu đi tới kiểm tra vết kim châm trên mu bàn tay của con gái có xuất huyết hay không.
"Mẹ... Xin lỗi... Vừa nãy là con không nghe lời, mẹ đừng bỏ con không để ý đến con... Sau này con sẽ không bao giờ như vậy nữa, con sẽ luôn nghe lời mẹ được không?" Đôi mắt to tròn trong veo như nước kia của con bé nhìn chằm chằm vào Vương Mạn Đình, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay Vương Mạn Đình, như thể sợ nàng sẽ rời đi.
Vương Mạn Đình thấy con gái như vậy, xót xa trong lòng, một tay kéo con gái vào lòng, tay khẽ xoa đầu bé, "Là mẹ không tốt, không nên nói con như vậy, mẹ không giữ lời hứa, nên về sớm hơn với con."
"Mẹ..." Con gái do dự một hồi, rồi ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Vương Mạn Đình, "Nếu mẹ không thích, sau này con không gặp baba nữa..."
Vương Mạn Đình nghe vậy, biểu hiện hơi ngưng lại, thất thần trong nháy mắt, ngay lập tức ôm con gái chặt hơn, "Nếu con muốn gặp baba, qua mấy ngày mẹ để baba sang đây thăm con có được không? Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời."
"Dạ... Mẹ, thực ra con rất nhớ baba..." Con bé vừa nhắc tới baba, nước mắt không kềm được lập tức trào ra.
Diệp Nhiễm đứng một bên nhìn hai mẹ con, trong mũi một trận chua xót, cơ thể cũng ngồi xổm xuống, cầm khăn tay đưa cho cả hai.
"Mẹ... Chúng ta có thể về nhà hay không? Con sợ ở bệnh viện, mà con khỏe rồi, không còn khó chịu nữa." Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của con bé nhẹ nhàng xoa mặt Vương Mạn Đình, bĩu môi làm nũng nói.
"Ừ, mẹ đi hỏi bác sĩ thử xem, nếu có thể, chúng ta không ở bệnh viện nữa." Vương Mạn Đình ôm lấy con gái, đứng lên oán trách, "Còn có, sau này không được phép tự mình chạy loạn, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?!"
Diệp Nhiễm vẫn đi theo sau Vương Mạn Đình, trở lại phòng bệnh thu dọn qua loa vài thứ, ba người liền chuẩn bị về nhà.
Trên xe taxi, con gái đang ngủ trong lòng Vương Mạn Đình, Vương Mạn Đình nhẹ nhàng ôm bé, sau đó nói với Diệp Nhiễm, "Cảm ơn em."
"Hở?" Diệp Nhiễm quay đầu lại, đối diện ánh mắt mang theo ý cười của Vương Mạn Đình, mặt lập tức ửng hồng, ngượng ngùng hơi cúi đầu, "Em... Em chưa giúp được gì nhiều, còn tăng thêm không ít phiền phức mà..."
Khi Vương Mạn Đình cười, khóe miệng cong lên một vòng có chút đẹp mắt, chỉ là bình thường nàng luôn mang theo mặt nạ, rất ít người có thể chân chính nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của nàng, "Kỳ thật, em mạnh mẽ hơn em nghĩ rất nhiều, đừng thiếu tự tin như vậy."
Xe chạy rất nhanh, không lâu đã đến dưới lầu nhà Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm nhất quyết muốn đưa các nàng về nhà, Vương Mạn Đình cũng không từ chối. Sau khi chờ Diệp Nhiễm rời đi, dàn xếp ổn thỏa cho con gái xong, Vương Mạn Đình lại đi an bài sinh hoạt thường ngày cho ba, lúc này mới rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát.
Vương Mạn Đình nhìn con gái đang ngủ ở một bên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, cầm điện thoại đến ban công, "Alo, cậu còn trong nước không? Tiểu Khiếm muốn gặp cậu."
Giọng nam trong đường dây bên kia rõ ràng đang ngủ thì bị đánh thức, phàn nàn nói, "Mạn Đình đại tỷ, cậu thành đại tỷ thân ái của tôi rồi sao? Bên tôi bây giờ mới mấy giờ đó, mỗi lần cậu có thể cân nhắc chênh lệch thời gian được không... Gần đây tôi bận muốn chết... Oa——"
Nam nhân ngáp một cái, tiếp tục nói, "Đây cũng không phải là kế lâu dài, biện pháp này của cậu cũng chỉ lừa được con nít, chờ con bé trưởng thành chẳng lẽ không hiểu chuyện gì xảy ra sao? Bọn trẻ bây giờ rất ranh ma, cậu quá coi thường bọn chúng rồi."
"Chuyện sau này về sau hãy nói, nếu không tôi nói cậu đột nhiên bị tai nạn xe cộ chết rồi thế nào? Như vậy có thể xong hết mọi chuyện? Ừ, tôi thấy chủ ý này không tồi."
"Coi như tôi cầu cậu, nể tình là đồng học, tôi trên người già dưới có trẻ nhỏ, ngài đừng nguyền rủa tôi thành như vậy... Cuối tháng sau tôi có thể về nước, tôi đến thăm con gái của tôi được chưa? Cầu Mạn Đình tỷ tha chết cho tôi."
"Hừ, cái này còn tạm được, nhớ hỏi thăm Tinh Tinh giúp tôi~"
"Chỉ cần cậu đừng trù tôi, tôi thay cả nhà tôi cảm tạ cậu!"
"Được rồi, cậu ngủ tiếp đi, cảm ơn, trở về mời cậu ăn cơm, địa điểm tùy ý chọn."
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Vương Mạn Đình thở thật dài một hơi, rồi rón ra rón rén mở cửa ban công như kẻ trộm, trở lại với con.
Editor có đôi lời muốn nói:
Sau vụ Mạn Đình tỷ chấp nhận để lộ sự mềm yếu của mình cho Nhiễm Nhiễm thấy, bắt đầu sẽ đổi xưng hô thành tôi - em nhé :3