- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
- Chương 11
Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 11
"Này! Cô có cần phải như vậy không? Đùa đấy à?" Ta ôm tấm chăn bị Mã tiểu thư đẩy ra ngoài, đứng trước cửa phòng ngủ ủy khuất, chẳng lẽ phải ngủ trên sàn nhà? Mặc dù là mùa hè nhưng sàn nhà rất cứng, nàng đến cùng nhẫn tâm bao nhiêu!
"Nhưng nếu như có người ở trên giường, tôi sẽ không ngủ được." Mã tiểu thư thản nhiên nhìn ta, sau đó cúi đầu suy tư trong chốc lát, "Giường của cô lại nhỏ như thế..."
"Cô không phải rất lợi hại sao, chẳng lẽ còn sợ tôi làm gì với cô?!" Ta bĩu môi ôm tấm chăn trở về phòng ngủ, tiện thể đặt tấm chăn thả lại trên giường, không ngừng tấn công tâm lý, "Hơn nữa cô là một người tham ăn mà lại không biết nấu cơm, rất không chuyên nghiệp, ăn của tôi, ở của tôi, ngủ cũng của tôi, thế nhưng còn nhẫn tâm để tôi đi ngủ trên sàn nhà, cô có biết phòng này bên trong có gián hay không, nếu ngày mai tỉnh dậy phát hiện nửa cỗ thi thể của tôi thì làm sao bây giờ?!"
"Câm miệng." Quả nhiên, ngay cả Mã tiểu thư mặt than cũng không chịu đựng được khẩu vị nặng này của ta oanh tạc mà.
"Cô xích vào trong một chút đi, thật chật chội, tôi không muốn rớt xuống đất đâu." Sau đó ta bật quạt lên, trèo lên giường, dùng cái mông ủi nàng vô.
"Rõ ràng là do cô quá béo!"
"Đậu má, ai thèm phát triển dạ dày không đáy như cô, mà vóc người của tôi rất tiêu chuẩn, vừa vặn không mập không gầy! Đại tiểu thư, giường của tôi là giường đơn, cô phải hiểu rõ."
"Ngay cả điều hòa cũng không có, cô còn nằm sát như thế, nóng quá." Mã tiểu thư cầm tấm chăn lên quạt quạt.
"Này này này, đừng chọn cái này lại muốn có cái kia được không, cẩn thận tôi ném cô ra khỏi cửa sổ đấy nha! Nghỉ nhanh!" Ta trở mình, quay lưng lại với nàng, gối lên cánh tay chuẩn bị ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, cảm giác đầu mình đang bị cái gì đó đẩy đẩy, ta bực mình quay đầu lại mắng nàng, "Làm gì vậy?! Muốn làm với tôi?!"
Thừa dịp ta ngẩng đầu, nàng nhét cái gối dưới cái đầu ta, sau đó thản nhiên nói, "Tính hướng của tôi rất bình thường, hơn nữa tôi thích người thông minh."
"Cmn, ý của cô là tôi ngu ngốc?! Người thông minh thì gối đầu làm gì, đầu nâng lên không sợ cung cấp máu không đủ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh sao?" Ta túm lấy cái gối dưới đầu nàng ra, gối hết dưới đầu mình.
Ta lật người đưa lưng về phía nàng, không nhìn nàng, nàng đã lâu không nói gì nữa, hừ hừ, nhất định trong lòng đang tức muốn chết, ta mừng thầm nghĩ, ai biểu lúc bình thường ngươi luôn ăn hϊếp ta.
"Bản đồ họa trên bàn là do cô vẽ?" dường như Mã tiểu thư không có tức giận.
"Đúng vậy~ Kính xin cô gái thiên tài cho tôi vài lời khuyên." Tạm thời ta không cảm thấy buồn ngủ, cũng rất muốn nghe ý kiến của nàng một chút, bởi vì trình độ của nàng thực sự làm cho người ta đáng bái phục.
"Áo liệm*?" Cảm giác giọng nói của nàng có vẻ hơi ngạc nhiên.
*Áo liệm: áo mặc cho người chết.
"Áo liệm con em cô! Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa! Câm miệng rồi ngủ đi!" Ta thật sự rất muốn cắn chết nàng! Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Ta đã cực kì hối hận khi giữ lại tên yêu nghiệt này rồi! Quả nhiên tự mình làm bậy thì không thể sống được!
"Nếu đó là áo liệm thì rất có tiền đồ, có chút ý nghĩa, nếu không phải vậy thì cô nên đốt nó đi càng sớm càng tốt."
"Được thôi, tiện thể tôi đốt thêm thỏi vàng cho cô luôn."
"Cảm ơn, cô giữ lại dùng là được rồi."
"Tên họ Mã kia, nếu như tôi nói thêm một câu với cô, tôi không phải họ Hoàng!!!"
"Vậy cô họ gì? Mà tôi không phải họ Mã."
"..." Ta cố nén kích động muốn đến bóp cổ nàng, nỗ lực nhịn xuống không cãi lại nhưng trong lòng đã sớm nhổ nước bọt tràng giang đại hải rồi.
Thấy ta không lên tiếng, nàng cũng không nói gì nữa, trong phòng chật hẹp tối đen chỉ có tiếng ma sát khó chịu khi quạt quay đầu.
Dường như thời gian trôi qua rất lâu, ngay lúc ta đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, nàng nói khẽ, "Cô đã ngủ chưa?"
Cho dù không ngủ ta cũng không muốn phản ứng với nàng, ta là người có cốt khí, cũng là người hẹp hòi lại thù dai, mới sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng!
Ai biết nàng lại chậm rãi nhích lại gần, toàn bộ thân thể kề sát, hai cái đại đoàn hung khí kia vừa vặn dán lên lưng ta, không khí vốn nóng bức đã trở nên vô cùng nóng rực dị thường, đột nhiên ta hô hấp có chút khó khăn.
Nàng khoát tay quanh eo ta rồi ôm lấy, khi ngón tay chạm vào bụng ta, toàn thân ta đều cứng đờ, vội vàng cầm lấy tay nàng bỏ ra, "Cô nóng quá! Đừng nằm gần tôi như vậy."
"Nói chuyện với tôi." Nàng nói như ra lệnh.
"Hơn nửa đêm nói cái gì mà nói, chẳng lẽ muốn nói về bí mật phòng sự sao?!" Ta lấy khuỷu tay đẩy nàng ra sau nhưng cũng không dám dùng sức.
Nàng không chỉ không tránh mà còn cong chân của mình lên ôm chặt lấy cơ thể của ta hơn, gần như quấn lấy, gò má của nàng chạm vào gáy ta, ta cảm thấy cơ thể vừa mới tắm xong lại đổ thật nhiều mồ hôi.
"Tôi mệt quá..." Nàng mơ hồ không nói rõ được một câu, còn dụi dụi vào gáy ta.
Giọng nói nỉ non của nàng kề sát bên tai ta, dường như sự quyến rũ kia tự nhiên mà thành, cho dù có một khuôn mặt không cảm xúc nhưng vào giờ phút này, sự mê hoặc kia chắc chắn rất lạ thường.
Tiếng nuốt nước miếng của ta trong căn phòng yên tĩnh lộ ra đột ngột làm ta xấu hổ không dám thở mạnh, cũng may nàng không đi trêu chọc, hô hấp từ từ ổn định, đệt, cái thứ tham ăn này làm sao ngủ nhanh như vậy?! Vấn đề quan trọng nhất là hơi thở của nàng luôn thở trên bả vai của ta, thật ngứa và khó chịu, toàn thân đều tê cứng khó nhịn được không! Đúng là hồ ly tinh thích đi dằn vặt người khác!
Tuy ban đêm vào giữa mùa hè ở Tái Bắc nhiệt độ hạ thấp, nhưng vẫn sẽ có từng luồng khí nhiệt tràn vào từ cửa sổ, chưa kể còn có một máy tản nhiệt ở phía sau lưng, ta cảm thấy nóng đến mồ hôi đầm đìa, con khốn nạn sau lưng kia không chút phản ứng gì cả! Đêm nay làm sao ngủ được đây! Chết tiệc*!
*Nguyên văn: suất (摔 – shuan), nó có nghĩa là quẳng, đánh ngã hay đại loại vậy. Nhưng trong trường hợp này mình nghĩ Hoàng Khanh nói tục câu gì đó mình không rõ nên mình edit tạm theo ý hiểu của mình là vậy, mong có bạn nào biết và góp ý để mình cải thiện bản edit tốt nhất.
Kết quả là ta cứ nửa tỉnh nửa mê như vậy đến tận hừng đông, dường như Mã tiểu thư bị ánh sáng mặt trời từ cửa sổ xuyên qua mắt, khẽ hừ một tiếng, liền xoay người vào vách tường.
Cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thả lỏng toàn thân, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, sợ rằng ngủ tiếp nữa mình sẽ đến muộn, hoàn toàn không thể trông chờ con lợn chết trên giường kia, bởi vì nàng đến muộn sẽ không bị trừ tiền!
Nghĩ đến con heo đất đáng thương còn không đủ tiền để ăn trưa, ta đành phải dậy sớm chuẩn bị tốt bữa sáng và bữa trưa, như vậy mới có thể hơi hơi tiết kiệm được một chút, hơn nữa tối hôm qua đại tỷ bán rau cho ta những loại rau cũng không tươi lắm, để đến tối phỏng chừng sẽ nát bét rồi.
Tay chân nhẹ nhàng xuống giường rồi lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ, ta nhanh chóng rửa mặt xong, đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị bữa ăn trong ngày, nghĩ một hồi vẫn nên lấy ra hai hộp cơm.
"Sao cô dậy sớm vậy." Không biết tự lúc nào, Mã tiểu thư đứng ở cửa phòng bếp đang há to miệng ngáp một cái, trong lúc nàng giơ tay, một bên dây đai của váy ngủ thuận thế tuột xuống, bởi vì bên trong không mặc gì, khi trông thấy phần thịt trắng nộn lộ ra, ta nhanh chóng quay đầu lại, phi lễ chớ nhìn!
"Tôi đang chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa đó thân mến ạ, cái loại người ăn tạp uống tạp như cô đương nhiên không cần phải dậy sớm, haiz, số tôi chính là dân lao động mà!" Mặc dù ngoài miệng nói trôi chảy nhưng trong mắt ta toàn tràn ngập hình ảnh bánh bao trắng kia, thật đáng ghét!
"Ò, vậy cô nấu cơm đi, tôi ngủ tiếp." Nàng chỉnh lại dây váy ngủ, cuối cùng cũng che đi mảng lớn cảnh xuân, quay trở lại phòng ngủ.
"Tôi đến muộn sẽ bị trừ tiền, nếu tới trễ thì cô tự mình dậy ăn, tôi ăn sáng xong rồi sẽ đi luôn đấy."
"Tôi không ngủ nữa."
"Vậy cô định đứng đó nhìn tôi nấu xong rồi đút cho cô ăn à?"
"Cũng được."
"Được cái rắm! Nhanh đi rửa mặt đi! Dơ muốn chết."
"Đúng ha, mồ hôi của cô dính đầy người tôi rồi, dơ quá."
"..." Nàng không đề cập tới chuyện tối qua còn đỡ, nhắc tới ta liền nhớ lại cái cảm giác ép trên lưng kia, ngay tức thì khuôn mặt đỏ lên.
Nhưng Mã tiểu thư lại như không phải người liên quan, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn ta, "Cô đỏ mặt cái gì? Tối hôm qua tôi làm chuyện gì không nên làm sao?"
"Đúng đấy! Cô muốn chịu trách nhiệm với tôi không?" Ta tức giận la lên, tình bạn giữa thẳng nữ chính là như thế đấy, hành động rõ ràng lại thật mập mờ, nhưng một khi ngươi tưởng thật rồi người ta cũng sẽ chỉ nói một câu, xin lỗi, tôi là thẳng nữ, chắc cô hiểu lầm rồi.
"Cô muốn lấy thân báo đáp sao? Nhưng tôi là thẳng nữ đó." Ánh mắt của nàng rất vô tội nhưng ta nghe lại thấy rất uất ức, ngươi xem, ta đã nói rồi mà.
"Nói đùa cô cũng cho là thật sao, nhàm chán!" Ta cúi đầu chuyên chú chuẩn bị đồ ăn, không định để ý đến nàng nữa.
Nàng đứng ở cửa một lúc lâu rồi xoay người rời đi, sau đó trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, ta mới ngẩng đầu nhìn cánh cửa trống không, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hôm qua tôi quên mua bàn chải đánh răng." Giọng nói của Mã tiểu thư đột nhiên xuất hiện bên tai, ta bị dọa suýt chút nữa ném dao làm bếp đi luôn, "Cô là quỷ à?! Sao cô có thể đi mà không phát ra tiếng như thế hả?!"
"Ai biết cô đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì."
"Nghĩ em gái cô! Tôi đang tập trung nấu ăn!"
"Không có bàn chải đánh răng."
"Không đánh răng sẽ không chết!"
"Có."
"Vậy cô chết cho tôi xem!"
"Cô không nỡ."
"Cô mau đi chết đi!!!"
"Không có bàn chải đánh răng."
"Bỏ đi, bà cô ơi, tôi chịu thua cô rồi đó được chưa?! Tôi cho cô tiền, bây giờ cô ra ngoài mua một cái đi, ra khỏi tòa lầu rồi quẹo phải đi đến đầu phố sẽ có cửa hàng tạp hóa."
Ta ôm con heo đất lấy mấy tệ từ bên trong ra, nếu có thể, bây giờ ta muốn lập tức cầm con heo đất nện lên đầu tên khốn kiếp này!
"Tôi không biết đường."
"Tôi có cần lấy bút đánh dấu cho cô luôn hay không?"
"Tôi mà đi lạc cô còn phải đi ra ngoài để tìm tôi, không đáng."
"Con chó ba tháng tuổi ở nhà hàng xóm đi ra ngoài luôn biết được đường về đó!"
Nàng nhìn chằm chằm vào ta một hồi lâu, ánh mắt ủy khuất kia như một cây kim sắt rơi vào trong tâm ta, giống như ta đang làm chuyện bất lương vậy.
Trong nháy mắt lúc nàng lấy tiền xoay người, đột nhiên ta cảm thấy rằng mình là người tội ác tày trời, "Này, để tôi đi cho, mù đường thực sự là phiền phức muốn chết!" Ta đoạt lấy tiền trong tay nàng, tùy tiện tìm bộ quần áo mặc ở bên ngoài rồi sau đó mang giày không thèm buộc dây bước ra cửa.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
- Chương 11