Chương 83

Cố Trầm xuống đến dưới lầu, nhà họ Cố đã dọn xong bàn, bày xong bát đũa. Mọi người lại ngồi chật ních cả ba bàn ăn, nhưng Cố Trầm nhìn xung quanh hồi lâu cũng không thấy Dương Phàm.

Ba Cố nói: “... Sáng sớm đã đi rồi. Nói là lo lắng cho vợ với con nhỏ ở nhà. Ăn xong bữa sáng là đi. Mẹ con có gói cho năm chục quả trứng gà, nửa giẻ sườn, còn cả hai túi to đậu que khô, dưa chuột với khoai tây khô nữa. Cuối năm mà người ta còn đêm hôm đưa con về nhà, cũng không thể để người ta đi về tay không được.”

Cố Trầm gật đầu, tìm vị trí ngồi xuống.

Mẹ Cố và Cố Tú cũng xuống dưới. Cố Tú đi sau lưng mẹ Cố, vẻ mặt tủi thân cực kỳ. Lúc ngồi xuống còn không chịu ngồi bàn của bọn nhỏ cùng tuổi, dính bên cạnh mẹ Cố không chịu đi.

Cô cả của Cố Trầm không thích nhìn Cố Tú như thế, bưng bát đũa đi tới ngồi cạnh Cố Trầm.

Ăn xong bữa sáng, mẹ Cố bình tĩnh nói: “Trầm Trầm, Tú Tú, hai con đến phòng sách một lát.”

Con gái cô cả Cố giật thót, ghé đến cạnh Cố Trầm nhỏ giọng nhiều chuyện: “Có chuyện gì vậy anh? Tự nhiên em nhìn thấy khí thế của chủ nhiệm lớp bọn em trên người bác gái cả là sao? Anh với anh Tú Tú chọc bác cả giận à?”

Tuy tính tình Mẹ Cố rất ôn hòa, cũng dễ nói chuyện, nhưng đám trẻ nhà họ Cố vẫn luôn nơm nớp sợ mẹ Cố. Lý do là vì mẹ Cố là cô giáo tiểu học của thôn họ Cố, lúc bà nghiêm túc lên thì đúng là tấm gương tiêu biểu cho uy nghiêm của thầy cô. Có thể xem như “bóng ma thơ ấu” của đám trẻ nhà họ Cố.

Cố Trầm không nói gì, đi theo sau lưng mẹ Cố lên phòng sách trên tầng hai.

Mẹ Cố rót cho mỗi đứa con trai một chén nước trà: “Mẹ vẫn luôn cảm thấy hai anh em các con lớn lên cùng nhau, có hiểu lầm gì thì nói rõ ra là được thôi...”

“Không có hiểu lầm gì cả ạ!” Cố Trầm cắt ngang lời mẹ Cố, cứng rắn nói: “Con nói rồi, mẹ tình nguyện xem cậu ta như con trai ruột con cũng không ý kiến gì. Nhưng con sẽ không vì cậu ta mà tổn hại lợi ích của mình.”

“Trầm Trầm!” Mẹ Cố bất đắc dĩ nhìn Cố Trầm. Hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Cố tất nhiên biết tính tình con trai mình thế nào. Không phải mẹ Cố mặt dày khoe khoang, nhưng Cố Trầm trong ấn tượng của bà trước nay đều không phải một người đặc biệt để ý đến lợi ích. Giờ thằng bé luôn miệng nhấn mạnh sẽ không vì Cố Tú mà tổn hại ích lợi cá nhân, chắc chắn là Cố Tú làm ra chuyện gì chọc giận Cố Trầm trước nên mới khiến Cố Trầm sinh ra ý nghĩ này.

Nhưng trong lòng mẹ Cố, Cố Tú cũng là một đứa bé ngoan ngoãn. Tuy thỉnh thoảng có phần quá yếu đuối nhưng bản tính là người tốt. Mẹ Cố không tin Cố Tú sẽ cố ý làm ra chuyện gì tổn hại đến ích lợi của anh trai. Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.

Một là đứa con bảo bối mà mình mang thai mười tháng sinh ra, một là đứa nhỏ mình tỉ mỉ nuôi nấng mười tám năm ròng. Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt. Mẹ Cố đương nhiên muốn nếu có thể khuyên thì khuyên, cũng không thể trơ mắt nhìn hai anh em trở mặt thành thù được.

“Tú Tú. Con nói trước đi.” Mẹ Cố hỏi: “Rốt cuộc con làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến lợi ích của anh trai? Làm anh trai tổn thương?”

“Con không làm gì.” Cố Tú ấm ức vô cùng: “Con thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Đều do anh hiểu lầm con.”

“Thật chứ?” Mẹ Cố liếc Cố Tú một cái, rồi lại hỏi Cố Trầm: “Vậy con nói đi, Cố Tú làm chuyện gì khiến con không hài lòng, cảm thấy em tổn hại đến ích lợi của con?”

Cố Trầm vốn không muốn nói. Nhưng cậu cũng biết tính cách của mẹ Cố, một khi bà nghiêm túc lên, không cho bà đáp án hài lòng thì chuyện này sẽ không xong được: “Buổi khai giảng đầu tiên đến trường báo danh, cậu ta lập tức tuyên cáo khắp nơi xung quanh rằng mình là con nuôi nhà họ Cố. Câu trong câu ngoài đều ám chỉ con là anh trai thường xuyên bắt nạt cậu ta, ngược đãi cậu ta, dẫn đường cho các bạn học hiểu lầm con. Gặt hái sự thương cảm của mọi người.”

“Em không làm thế!” Cố Tú lập tức phản bác lại: “Em chưa từng có ý nghĩ như vậy. Là chính bọn họ hiểu lầm đấy chứ. Em vẫn luôn nói anh rất tốt với em, ba mẹ cũng tốt vô cùng. Em chưa từng oán giận nhà họ Cố không tốt với em. Chỉ là em cảm thấy mệnh mình không tốt, từ nhỏ chưa từng được gặp ba mẹ ruột. Nhưng dù em là con nuôi nhà họ Cố chăng nữa thì ba mẹ và anh đều đối xử với em rất tốt.”

“... Nhưng trước giờ ba mẹ chưa xem con là con nuôi bao giờ.” Mẹ Cố nhìn Cố Tú, chần chừ hỏi: “Sao con phải để ý chuyện này như vậy?” Còn gióng trống khua chiêng tuyên dương khắp trong trường?

Chẳng lẽ thật sự giống Cố Trầm nói sao, thật ra trong lòng Cố Tú vẫn luôn nhớ nhung, tìm kiếm ba mẹ ruột của mình?

Mẹ Cố do dự một chút, vẫn hỏi ra miệng: “Tú Tú, con sống trong nhà họ Cố không vui vẻ sao? Có phải con rất muốn tìm được ba mẹ ruột của mình không?”

Thấy ánh mắt mẹ Cố, Cố Tú không hiểu sao cảm thấy bối rối: “Con, con, con...”

“Chuyện này cũng là bình thường mà.” Thấy Cố Tú giật mình, tuy trong lòng mẹ Cố có phần mất mát nhưng vẫn cười trấn an cậu ta: “Có người nào mà không muốn ba mẹ ruột của mình chứ. Đây là chuyện thường thôi. Thật ra lúc mẹ gặp được con cũng đã báo cảnh sát, muốn tìm được tung tích ba mẹ con. Nhưng mẹ và ba thật sự không có manh mối.”

Cảnh sát thậm chí còn hoài nghi Cố Tú là đứa trẻ bị cố ý vứt bỏ. Bọn họ đoán trên người Cố Tú có lẽ có khuyết tật gì đó mới có thể bị ba mẹ vứt bỏ. Vì để nghiệm chứng chuyện này, ba Cố cùng mẹ Cố còn đưa Cố Tú tới bệnh viện làm kiểm tra. Cuối cùng bác sĩ chẩn đoán kết luận Cố Tú là một bé trai mạnh khỏe.

“Lúc ấy bên đồn công an đề nghị ba mẹ giao đứa trẻ cho viện phúc lợi.” Nhưng khi ấy ba Cố và mẹ Cố đã nuôi Cố Tú hơn hai mươi ngày rồi. Cố Tú khi còn nhỏ rất đáng yêu, bụ bẫm mềm mại như bánh bao vậy. Cũng tương đương với Cố Trầm. Hai cục cưng được đặt cùng nhau trong giường nôi. Ngày nào Cố Trầm cũng nắm chặt chăn nhỏ của Cố Tú. Vừa tỉnh ngủ mà không thấy em trai sẽ khóc to, khóc đến xé phổi cào gan, khóc khàn cả tiếng.

Ba Cố và mẹ Cố không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể nhận nuôi Cố Tú.

Cố Trầm nghe đến đây thì cười khẩy một tiếng: “Thì ra là con tự làm tự chịu à.”

Cố Tú hơi đau xót siết chặt nắm tay, khổ sở cúi đầu: Thì ra ngay cả ba mẹ cũng không thiệt tình thương cậu ta. Chỉ vì muốn làm Cố Trầm đừng khóc nên mới nhận nuôi cậu ta.

Đúng là không phải ba mẹ ruột có khác, tình yêu cũng không giống nhau.

Mẹ Cố nhắc đến chuyện cũ năm xưa là muốn nhắc nhở duyên phận của hai đứa đã bắt đầu từ khi còn nhỏ rồi, nhưng lại không ngờ biến khéo thành vụng, ngược lại khiến hai đứa nhỏ có vẻ càng thêm khúc mắc.

Mẹ Cố cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Còn việc gì nữa không? Hai đứa các con chắc không đến mức vì việc nhỏ này mà xa cách như thế đấy chứ?”

Cố Tú tự mình ấm ức, vẻ mặt thất hồn lạc phách. Cố Trầm đành phải nói: “Con đến công ty bất động sản làm thêm, cậu ta bịa đặt con chơi bời uống rượu với người không đứng đắn, còn nói con bị khách hàng bao nuôi.”

“Lời này không phải do em nói.” Cố Tú lập tức giải thích: “Đều là Vương Miểu và Hạ Thiêm suy đoán. Em không nói gì cả.”

Cố Trầm cười khẩy.

Mẹ Cố nhìn thoáng qua Cố Trầm, rồi lại hỏi Cố Tú: “Vậy con có giúp anh con làm sáng tỏ không?”

Cố Tú lập tức gật đầu: “Đương nhiên là con có nói giúp anh ấy…”

“Cậu ta nói với mọi người là từ nhỏ con đã được mọi người yêu thích rồi, người lớn trong thôn họ Cố cũng thường xuyên cho con đồ ăn vặt linh tinh. Thành công khiến mọi người cảm thấy con từ nhỏ đã có thói quen nhận đồ vật người khác cho.” Cố Trầm thản nhiên nói.

Cố Tú nghẹn họng. Nghĩ ngợi một lát, khí thế đã hơi yếu đi, giải thích: “Thì đấy là sự thật mà! Sao em biết được bọn họ sẽ nghĩ lệch chứ.”

“Vậy cậu cũng tài lắm. Mỗi lần phát biểu cái gì thoạt nhìn như đang nói giúp tôi nhưng kết quả đều dứt khoát đảo ngược lại.” Cố Trầm nói.

Mẹ Cố nghe hai anh em giằng co một hồi, thật lâu không nói chuyện.

“Đều là mấy chuyện nhỏ vặt vãnh như vậy thôi.” Cố Trầm lại nói: “Vốn dĩ con không định nói với mẹ đâu, con sợ mẹ cảm thấy con chuyện bé xé ra to. Nhưng cũng chỉ có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy đã suýt khiến con trai mẹ biến thành một thằng con trai tính cách nóng nảy kiêu căng, vì chút ích lợi mà theo phú bà bao nuôi, bắt nạt bạn cùng phòng, ức hϊếp em trai nuôi đấy.”

“Dù chuyện ra như vậy nhưng lúc trước con cũng chỉ nghĩ né cho xa ra, mọi người nước sông không phạm nước giếng là tốt rồi. Vậy mà không biết thần kinh cậu ta bị chạm mạch chỗ nào, vì chút mưu tính xấu xa hèn hạ này mà ngày ngày gọi cho ba mẹ, muốn thông qua ba mẹ mà tạo áp lực với con... Cũng chỉ có thời gian ấy là cậu ta cần mẫn gọi về nhất đúng không ạ?”

Mẹ Cố vẫn không nói gì.

Cố Tú thấy thái độ của mẹ Cố thì luống cuống, quay sang chất vấn Cố Trầm: “Anh dựa vào đâu mà bôi nhọ em như thế? Chẳng lẽ em là con trai mà gọi điện về cho ba mẹ cũng thành bụng dạ khó lường à?”

“Cậu tự hỏi chính mình đi!” Cố Trầm không chút khách khí vạch trần Cố Tú đến tận cùng: “Trừ khoảng thời gian đó ra, cậu có từng gọi về nhà không?”

Cố Tú á khẩu không trả lời được. Nghĩ một lát rồi miễn cưỡng cãi bù: “Còn không phải vì sắp tới cuộc thi cuối kỳ hay sao! Em cũng bận ôn tập cơ mà... Chẳng phải chính anh cũng không gọi về mấy sao!”

“Mỗi tuần tôi đều gọi về một lần.” Cố Trầm nói. Chuyện đã hứa hẹn thì cậu sẽ không tùy tiện làm trái. Không cần biết bận thế nào, vẫn có thể dôi ra được thời gian gọi về nhà báo bình an mỗi tuần một lần.

Cố Tú nín thinh.

Cố Trầm tiếp tục: “Một người có lòng hay không, không thể đánh giá bằng lời ngoại môi được. Nếu trong lòng cậu thật sự có ba mẹ thì không đến nỗi cuối năm về ăn Tết lại chỉ về tay không.”

“Không phải!” Dưới tình huống cấp bách, Cố Tú bắt đầu không lựa lời: “Anh đừng bôi nhọ em. Không phải em không mang được nhiều đồ như thế sao! Em phải tự gọi xe đến sân bay, còn cần mang hành lý nặng nữa. Em không xoay sở nổi. Anh tưởng ai cũng giống anh, có bao nhiêu bạn bè giàu có đến lái xe đưa anh đi à?”

“Nếu anh chịu để Tổng giám đốc Chung Ly chở em một đoạn thì em đã không quên mua quà mừng năm mới cho ba mẹ rồi. Em thấy rõ ràng là anh cố ý. Cố ý nhằm vào em, sau đó châm ngòi ly gián em với ba mẹ...”

“Tú Tú.” Mẹ Cố cắt ngang lời Cố Tú, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Sao con có thể nghĩ về anh con như thế?”

“Vốn dĩ chính là như vậy!” Cố Tú không phục nhìn mẹ Cố: “Rõ ràng là anh ấy cố ý làm khó dễ con. Rõ ràng có thể dạy con sửa sang số liệu nhưng lại giấu diếm không chịu dạy. Làm hại lúc con đi tìm giáo sư Hình bị chê bai. Anh ấy quen nhiều người như vậy, ở trường cũng nở mày nở mặt. Vậy mà mặc cho con bị bạn học khác xem thường cũng không chịu giúp con. Anh ấy nói con thân với Vương Miểu, Hạ Thiêm. Mà anh ấy thì sao? Chẳng phải anh ấy cũng xưng anh gọi em với Trình Dật coi thường con sao? Bạn của con không nhìn được cảnh Trình Dật bắt nạt con, muốn ra mặt giúp con, vậy mà anh ấy còn ngăn cản không cho! Tiêu chuẩn kép như vậy khiến người ta buồn nôn!”

“Anh ấy không hề coi con là em trai!”

Mẹ Cố nhìn gương mặt hơi dữ tợn của Cố Tú, cảm thấy như bị thứ gì nghẹn lại, trong lòng bức bối gần như không thở nổi. Bà quay đầu nhìn Cố Trầm, Cố Trầm lại bình tĩnh nói: “Con có nhiều chuyện cần làm, mỗi ngày đều bận vô cùng, hoàn toàn không có thời gian dạy cậu ta học. Trong mắt cậu ta thì như vậy cũng thành lỗi của con.”

“Mẹ, không phải từ nhỏ mẹ đã dạy chúng con, giúp người là tình cảm, không giúp là bổn phận. Giờ con hoàn thành bổn phận của mình, trong mắt Cố Tú lại thành con không có tình cảm. Mẹ không cảm thấy logic của cậu ta buồn cười lắm sao?”

Mẹ Cố nhìn về phía Cố Tú, có phần không lưu loát nói: “Nếu anh con rất bận, không có thời gian dạy con học thì cũng không phải lỗi của anh. Con hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ không thể thông cảm cho anh con một chút hay sao ?”

Cố Tú: “...”

Cố Tú không dám tin nhìn mẹ Cố: “Sao mẹ có thể nói con như vậy? Chẳng lẽ trong lòng mẹ, con muốn anh giúp con một chút chính là không hiểu chuyện hay sao?”

Mẹ Cố cau mày: “Mẹ không có ý đó...”

“Đủ rồi!” Cố Tú cắt ngang lời mẹ, vẻ mặt bi phẫn: “Con hiểu rồi. Mẹ cũng giống bọn họ cả thôi, cũng không coi con là thành viên nhà họ Cố. Còn nói cái gì mà coi hai đứa con đều như nhau. Chỉ cần thấy con ảnh hưởng đến con trai ruột của mẹ một chút thôi là mẹ sẽ đứng ra nói giúp ngay, cũng chẳng quan tâm con ấm ức thế nào!”

“Đúng là con nhặt được không giống con ruột mà.” Cố Tú lau nước mắt trên mặt, chỉ cảm thấy trái tim vỡ nát: “Lúc nào con cũng coi ba mẹ như ba mẹ ruột của mình, nhưng trước giờ mọi người có xem con là con trai ruột đâu. Trong lòng ba mẹ, con và Cố Trầm hoàn toàn khác nhau, anh ta mới là con ruột của ba mẹ.”

“Con thật sự chịu đủ rồi!” Cố Tú nói xong liền đứng dậy xông ra ngoài. Cậu ta nức nở quay về phòng, vừa thút thít khóc vừa dọn dẹp hành lý.

Mẹ Cố theo phía sau, thấy cậu ta như vậy liền sốt ruột: “Tú Tú, con làm cái gì thế hả...”

“Con phải rời khỏi nơi này.” Cố Tú khóc rưng rức: “Mọi người không chào đón con thì con đi. Không phiền người một nhà mọi người đoàn tụ.”

Tiếng cãi cọ ầm ĩ vọng cả xuống tầng dưới, thân thích nhà họ Cố đồng loạt chạy lên.