Bốn giờ sáng, Cố Trầm bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Sau khi rửa mặt, cậu ôm “Luật thuế” và “Luật kinh tế” của mình quay lại phòng hoạt động chung, xem sách đến sáu rưỡi mới đến nhà ăn để ăn sáng.
Cố Tú nhớ tới việc tối qua rất nhiều người ở đội bóng rổ đưa Cố Trầm về như vậy nên cả đêm không ngủ ngon, còn cố ý qua phòng khác hỏi thăm rõ ngọn nguồn. Nghe nói Cố Trầm và Hoắc Minh Chương chơi bóng rổ nổi lên xung đột, trong lòng cậu ta trăm mối ngổn ngang. Muốn tâm sự với Cố Trầm nhưng vấn đề là Cố Trầm vẫn luôn tự học trong phòng hoạt động chung đến tận giờ tắt đèn mới về ngủ.
Cố Tú không muốn quấy rầy hai bạn cùng phòng còn lại trong phòng ngủ nên định sáng dậy lại nói. Kết quả sáng ngày ra đã không thấy bóng dáng Cố Trầm đâu. Cố Tú đành phải đến phòng hoạt động chung tìm cậu. Thấp thỏm không yên ngồi tại chỗ hơn một tiếng đồng hồ, chờ đến khi Cố Trầm rời đi. Cố Tú vội vàng dọn túi sách đuổi theo: “Anh, anh không sao chứ?”
Cố Trầm nói: “Không sao.”
Cố Tú nghĩ một lát, lại hỏi: “Dạo này anh sao vậy? Không phải chính anh nói không muốn trêu chọc Hoắc Minh Chương à? Sao anh lại chơi bóng rổ với anh ta?”
Cố Trầm chợt dừng bước, xoay người nhìn Cố Tú, hỏi ngược lại: “Em dùng lập trường gì để chất vấn anh?”
Trên hành lang người đến người đi lại, Cố Tú không định gây chú ý như hôm qua nên vội vàng giải thích: “Em không chất vấn anh, em lo cho anh mà.”
“Anh không cần em phải lo.” Cố Trầm nói: “Em quản tốt chính mình là được rồi.”
“Em lo anh bị Hoắc Minh Chương bắt nạt. Anh không cần dùng lời khó nghe như vậy chứ!” Cố Tú nhíu mày: “Rốt cuộc em trêu chọc gì đến anh?”
“Em không trêu chọc gì đến anh, có thể cách xa anh ra một chút không?” Cố Trầm nói xong bèn quay đầu bước đi.
Cố Tú tức xanh cả mặt, đuổi theo dây dưa không dứt, bắt lấy cánh tay Cố Trầm: “Không được! Hôm nay phải nói cho rõ ràng. Anh dựa vào đâu mà chỉ vì người khác nói anh không tốt liền trút giận lên đầu em?”
“Hai chúng ta là anh em. Cho dù không phải anh em ruột thì ở chung mười tám năm cũng phải có chút tình cảm chứ? Chỉ vì người khác nói xấu anh mấy câu mà anh định đoạn tuyệt quan hệ với em à? Cố Trầm! Anh có ý gì đây? Anh coi em thành cái gì?”
Cố Trầm vùng tay thoát khỏi Cố Tú, không nói một lời xoay người rời đi.
Vừa đi tới ngoài tòa ký túc xá đã thấy Hoắc Minh Chương dẫn hai cậu bạn nối khố đứng ở cửa. Thấy Cố Trầm đi tới, hai mắt Hoắc Minh Chương sáng ngời, đưa bữa sáng trong tay qua cho cậu: “Mua cho cậu này.”
Cố Trầm cau mày, lùi về phía sau mấy bước, tránh khỏi cánh tay Hoắc Minh Chương đang giơ tới: “Làm gì vậy?”
“Hôm qua tôi...” Hoắc Minh Chương ấp úng, nhưng lại không nói lên được lời xin lỗi, chỉ có thể lảng sang chuyện khác, hỏi Cố Trầm: “Cậu sao rồi? Cảm giác có khá hơn không?”
“Tôi không sao!” Cố Trầm cảm thấy mất kiên nhẫn, vòng qua Hoắc Minh Chương đi về phía nhà ăn.
Hai bên vừa nói mấy câu, Cố Tú cũng đúng lúc theo kịp. Cậu ta thấy Hoắc Minh Chương dây dưa Cố Trầm thì tức giận vọt tới, ngăn giữa Hoắc Minh Chương và Cố Trầm: “Hoắc Minh Chương! Anh lại định làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng có bắt nạt anh tôi nữa!”
“Tôi không bắt nạt cậu ấy.” Hoắc Minh Chương vẫn tương đối có nhẫn nại với Cố Tú. Anh ta nhìn qua Cố Trầm, giơ bữa sáng trong tay lên giải thích: “Tôi cố ý mua bữa sáng cho anh trai cậu, là cháo gạo kê cậu ấy thích nhất, còn có trứng gà luộc nữa.”
Cặp anh em cùng tiến của Hoắc Minh Chương cũng “đệm hát” theo: “Đúng vậy! Cậu Hoắc dậy từ sớm tinh mơ, cố ý đích thân đi xếp hàng mua bữa sáng đấy. Tôi quen cậu ấy nhiều năm như vậy rồi còn chưa thấy cậu ấy chủ động tích cực như thế bao giờ đâu.”
Cố Tú cười khẩy: “Đang yên đang lành lại ân cần đối xử, không phải phường gian tà thì cũng là bọn đạo chích.”
Trong lúc hai người này đối đáp qua lại, Cố Trầm đã sải bước đi về phía trước rồi.
Hoắc Minh Chương thấy vậy thì sốt ruột, đẩy Cố Tú che trước mặt mình ra, nhanh chân đuổi theo.
Cố Tú dường như không ngờ rằng Hoắc Minh Chương bình thường khách sáo ngả ngớn với mình cũng dám đẩy mình, kinh ngạc đến ngây cả người.
Kim Vệ và Đào Cương chạy đến chắn trước mặt Cố Trầm, liên tục cầu tình cho bạn mình: “Cố Trầm, cậu tha thứ cho cậu Hoắc đi được không? Hôm qua cậu ấy thật sự không cố ý va vào cậu đâu.”
“Tôi có thể làm chứng. Tối qua cậu ấy hối hận cả đêm luôn. Hay là thế này đi, nếu cậu còn giận thì cậu ra điều kiện đi, muốn cậu Hoắc nhận lỗi với cậu như thế nào? Mời cậu ăn cơm được không? Mọi người đều là thành viên trong đội với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mà. Đừng làm căng như vậy.”
“Chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ.” Cố Trầm rất chán ghét sự phiền phức của họ, lên tiếng hỏi: “Có thể bớt đến làm phiền tôi được không?”
Những lúc không cần chạy theo nội dung cốt truyện thì Cố Trầm thật sự không muốn dính líu tới mấy nhân vật trong truyện này. Được sống lại một kiếp, cậu không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình lên những người này.
Ba người bị Cố Trầm nói cho nghẹn họng không đáp lại được. Nếu bình thường có người dám không nể mặt bọn họ như vậy thì ba người họ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho đối phương. Nhưng trong chuyện Cố Trầm lại là bọn họ đuối lý trước. Hoắc Minh Chương cũng không thể không biết ngượng mà đi so đo.
Trơ mắt nhìn Cố Trầm đi xa, Kim Vệ và Đào Cương quay sang oán giận với thằng bạn nối khố: “Đều tại cậu cả đấy, bọn tôi đã sắp dỗ dành được đại thần rồi, cậu ấy còn đồng ý dạy bọn tôi ngửa ra sau ném rổ nữa.”
Hoắc Minh Chương cảm thấy rất vô tội: “Tôi cũng có cố ý đâu.”
“Cậu cảm thấy Cố Trầm tin nổi cậu không?” Kim Vệ lắc đầu, tức giận nói: “Đừng nói Cố Trầm, đến tôi cũng không tin đâu.”
“Chúng ta là anh em với nhau lâu rồi, bọn tôi còn không hiểu cậu à.” Đào Cương nói: “Tối qua Cố Trầm người ta nói thế là giữ thể diện cho cậu thôi, có lẽ cũng không muốn đắc tội với cậu nên mới nói vậy. Bọn này đứng bên cạnh nhìn rõ lắm, là tại cậu càng chơi càng nóng vội! Sợ thua!”
Hoắc Minh Chương nghẹn khuất muốn chết: “Tôi không cố ý va vào!”
“Đâu ai nói cậu cố ý va vào.” Kim Vệ nói: “Nhưng lúc cậu chơi có sốt sắng mất kiểm soát đúng không! Cậu dám nói lúc cậu va vào Cố Trầm, bản thân cậu vẫn còn đang lý trí không?”
Rõ ràng là không cam lòng chịu thua. Nhưng tật xấu tranh cường háo thắng này của Hoắc Minh Chương khi chơi bóng rổ cũng không phải ngày một ngày hai!
Hoắc Minh Chương không hé răng nói câu nào, cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay, chỉ cảm thấy uể oải ủ rũ, thuận tay ném bữa sáng mới mua vào thùng rác bên cạnh.
Hai người bạn nối khố nhìn mà lắc đầu không thôi.
“Cố Trầm?” Cố Trầm đang đứng trước ô cửa xếp hàng mua bữa sáng thì nghe được sau lưng có người gọi mình, quay đầu nhìn lại, là Thương Nhuế.
Hôm nay cô gái này mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, dùng nơ buộc gọn tóc lại, dưới chân đi một đôi giày trắng. Thoạt nhìn trông vừa mát mẻ lại tươi sáng, tràn trề sức sống.
“Mình vừa ra chỗ bảo vệ lấy hàng chuyển phát nhanh, thấy có thư của cậu nên thuận đường cầm về cho cậu luôn.” Thương Nhuế cười hì hì lắc lá thư trong tay, tò mò hỏi: “Người nhà cậu gửi đến à? Thì ra nhà cậu ở Tuyết Thành. Trong cậu không giống người địa phương gì cả.”
Cố Trầm kinh ngạc nhìn lá thư trong tay Thương Nhuế, nhất thời không kịp phản ứng.
“Cố Trầm?” Thương Nhuế nghiêng đầu gọi: “Cậu sao thế?”
Cố Trầm khôi phục tinh thần. Căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, giơ tay nhận lá thư: “Cảm ơn cậu.”
Thương Nhuế lặng lẽ đánh giá vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Trầm: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Cố Trầm cầm lấy phong thư, đầu óc hỗn loạn vô cùng. Toàn bộ cảm xúc tiêu cực từ lúc sống lại đến giờ bất ngờ dâng trào như ngọn lửa, bao lấy toàn thân cậu. Các hình ảnh của kiếp trước như chiếc đèn kéo quân liên tục hiện lên.
Cố Trầm không còn hứng ăn sáng nữa, nhường vị trí của mình lại cho Thương Nhuế: “Cậu xếp hàng chỗ này đi!”
Nói xong, Cố Trầm vội vã rời khỏi nhà ăn.
Thương Nhuế ở đằng sau gọi Cố Trầm vài tiếng cũng không được đáp lại, cô hơi lo lắng cắn môi.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Cố Trầm tìm đại một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm lá thư trên tay. Nét chữ quen thuộc đập vào mắt cậu. Là chữ của mẹ Cố.
Kiếp trước, trước khi tự sát, Cố Trầm bị vấn đề tài chính công ty đứt gãy, rồi sức ép từ ngân hàng, bên cung ứng và đại lý làm cho sứt đầu mẻ trán. Vừa phải ứng phó với một bên giục hàng một bên giục nợ, vừa phải ứng phó với áp lực từ đủ mọi phía. Tai nạn xe cộ của ba mẹ chính là cọng rơm cuối cùng áp chết lạc đà.
Sống lại một đời, Cố Trầm phải đối mặt với càng nhiều phiền toái. Hơn nữa cảm giác càng gần thân tình càng sợ hãi làm Cố Trầm chưa kịp, cũng chưa dám liên hệ với ba mẹ. Kéo dài mãi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự, lại không ngờ ba mẹ Cố lại gửi thư đến trước.
Tính toán thời gian thì chắc là Cố Trầm và Cố Tú rời nhà chưa được một tuần, mẹ Cố đã bắt đầu gửi thư.
Cố Trầm hít sâu một hơi, cẩn thận mở phong thư ra.
Giấy viết thư trắng tinh tràn đầy chữ, cũng không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ dặn dò Cố Trầm và Cố Tú phải biết chăm sóc cho bản thân mình, học hành cẩn thận, hòa đồng với bạn học. Đã vào thu rồi, dặn anh em họ nhiệt độ trong ngày chênh lệch nhiều, nhớ mặc đủ quần áo, đừng để bị cảm. Còn lo lắng thức ăn trong trường đại học không hợp khẩu vị, sợ hai anh em họ ăn không quen. Lại lo lắng học phí với chi phí tiêu dùng ở đại học A quá cao, hai anh em không đủ tiền tiêu. Trong lúc gửi thư đã gửi vào thẻ của mỗi anh em một ngàn tệ, nhắc nhở hai người bọn họ đi kiểm tra thẻ.
Đến cuối thư, mẹ Cố ra vẻ tiện miệng hỏi phòng ngủ trường đại học có điện thoại hay không, bảo hai anh em họ gọi một cuộc về nhà báo bình an. Hai đứa nhỏ vừa lên đại học liền mất liên lạc, người trong nhà rất lo lắng.
Cố Trầm đọc mãi đọc mãi, cảm thấy mắt mình cay cay, mũi cũng chua xót, nước mắt không chịu được nữa mà lăn dài xuống, nhỏ giọt trên giấy viết thư, làm nhòe mực bút máy trên giấy. Cố Trầm vội bỏ thư ra xa, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Chờ tâm trạng ổn định rồi, Cố Trầm lấy di động ra, gọi về cho ba Cố.