Chương 197

Đối với mỗi người đi làm mà nói, khi trải qua hai ngày cuối tuần có thể tùy ý thức đêm không cần dậy sớm, rồi quay trở lại ngày thứ hai phải dậy sớm để bắt xe buýt và tàu điện ngầm, có lẽ là một trong những chuyện khổ sở nhất cuộc đời. Đương nhiên một chuyện khổ sở khác có lẽ là vất vả làm việc, tiền lương lại không cao.

Cũng may nhân viên của web Baitan và công ty số liệu đều chưa từng phải lo lắng về những điều này.

Đối với họ mà nói, thức đêm là chắc chắn, dậy sớm cũng là chuyện thường tình, nhưng hầu như không có chuyện tốn thời gian trên đường.

Vì trụ sở web Baitan và công ty số liệu đều có một phòng nghỉ ngơi đặc biệt, chuyên dành cho nhân viên tăng ca buổi tối nghỉ ngơi. Còn có nhà ăn kinh doanh 24 tiếng đồng hồ, bất kỳ lúc nào nhân viên cảm thấy đói đều có thể tới nhà ăn gọi đồ. Ở đó tập hợp đủ loại món ăn ở khắp các vùng miền. Chỉ có món nhân viên không nghĩ tới, chứ không có món nào là nhà ăn không cung cấp được.

Khoảng cách các công ty đi bộ chưa tới mười phút, tất nhiên sẽ có một tòa ký túc xá cho nhân viên, sắp xếp cho những người nhà xa và nhân viên trong thành phố chưa có nhà ở. Đương nhiên nếu nhân viên là người bản địa, hoặc là người bản địa đã mua nhà, công ty sẽ xem xét cấp bậc nhân viên để cung cấp một chiếc xe hơi… Tóm lại, phúc lợi đãi ngộ cực kỳ tốt.

Có điều phúc lợi cao không có nghĩa là áp lực cao.

Mọi người đều biết ông chủ Cố Trầm của web Baitan là một người cuồng công việc. Sau mấy năm lập nghiệp chỉ xin nghỉ có một lần. Thời gian còn lại hầu như đều đổ vào công ty và trường học, mỗi ngày làm việc tới chín giờ là chuyện bình thường. Có điều tuy bản thân Cố Trầm thích tăng ca nhưng trước giờ cậu chưa từng bắt ép công nhân tăng ca. Ngược lại còn vận động nhân viên hoàn thành công việc thường ngày trong thời gian quy định. Đương nhiên nếu sau khi làm xong khối lượng công việc quy định hàng ngày, nhân viên muốn tự nguyện tăng ca, công ty sẽ trả thêm phí tăng ca hậu hĩnh. Trước chín giờ trả gấp đôi, mười một giờ tới một giờ sáng trả gấp ba, sau một giờ nhất định phải ngủ. Không nhiên viên nào được phép ở lại làm việc.

Theo cách Cố Trầm nói, nghỉ ngơi đủ thời gian mới có thể đảm bảo cung cấp đủ năng lượng, Cố Trầm hy vọng mỗi nhân viên trong công ty đều có thể làm việc với năng lượng dồi dào, chứ không phải mệt mỏi đẩy nhanh tiến độ.

Mỗi tháng công ty đều sẽ tổ chức team building một lần. Có điều, xét thấy bản thân Cố Trầm chính là một trạch nam chính hiệu, cũng có thể cảm nhận sâu sắc tâm lý của những người không thích vận động trong kỳ nghỉ nên công ty tổ chức team building với hình thức đưa nhân viên đi suối nước nóng. Người thích vận động có thể đi bơi, leo núi, người không thích vận động có thể ngủ ở khách sạn. Buổi tối mọi người cùng nhau tụ tập ăn cơm nói chuyện, kết thúc một buổi team building.

Công ty lại dùng xe đưa nhân viên về ký túc xá, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên ngủ thì ngủ.

“Ông chủ chúng ta ở một trình độ nào đó, vẫn thật sự là một…” Có người như đang bình luận: “Ông chủ rất đáng yêu.”

“Đẹp trai tốt tính, cho tiền lại hào phóng. Chỉ là quá nghiêm khắc.” Xét về độ cuồng công việc và chăm chỉ của Cố Trầm thì trong công việc Cố Trầm cũng vô cùng nghiêm khắc. Thậm chí Cố Trầm còn quy định trừ hội thảo chuyên môn ra, các cuộc họp hành chính của công ty không được vượt quá nửa tiếng đồng hồ.

Vì bản thân Cố Trầm rất ghét những việc dông dài vô nghĩa.

Có điều, dù áp lực công việc có lớn hơn nữa thì nhân viên cả công ty vẫn cảm thấy chỉ số hạnh phúc của mình rất cao. Vì chỉ cần họ có tài năng và nghiêm túc phấn đấu, nỗ lực vì công ty, họ có thể nhận được thành quả xứng đáng. Dù là phúc lợi tiền lương hay là phát triển chức vụ, đều mang tới động lực vô cùng to lớn.

“Chúng ta sợ 996* chắc?” Giờ cơm trưa, có nhân viên than vãn: “Chỉ cần có đủ tiền, bảo tôi 007* tôi cũng sẽ xem xét. Chúng ta sự là sợ bản thân nỗ lực mà không đạt được thành quả xứng đáng.” (*996: làm việc từ 9 giờ sáng đến chín giờ tối, 6 ngày một tuần. 007: làm việc từ 0h hôm trước tới 0h hôm sau, 7 ngày 1 tuần.)

Nếu như thật sự có thể phát triển tương lai, ai mà sợ vất vả chứ? Họ chỉ sợ thành công mà mình dùng mồ hôi công sức của tuổi trẻ không thể đổi lại cho mình một tương lai tươi sáng cùng một tuổi già vô lo mà thôi.

Cũng may làm việc ở web Baitan không cần lo tới vấn đề này. Dù công việc ở đây có áp lực lớn, ít nhất họ có thể rõ ràng một chuyện, tất cả nhân viên làm đủ 20 năm đều có thể có được một ngôi nhà của riêng mình; công việc đạt yêu cầu ở từng giai đoạn, là có thể lấy được tiền thưởng.

Buổi tối, đèn trong cao ốc trụ sở web Baitan sáng trưng. Cố Trầm nhìn thoáng qua thời gian, sắp tám giờ tối rồi. Cố Trầm tắt máy tính, đứng dậy rời đi.

Tại khu vực làm việc, nhân viên kỹ thuật vẫn đang tăng ca. Trình Dật thấy Cố Trầm, có chút ngạc nhiên hỏi: “Đi sớm thế à?”

Cố Trầm gật đầu, nhìn thoáng qua bạn học cũ có mấy sợi tóc đã ngả màu, cười nói: “Mọi người cũng đừng tăng ca muộn quá. Không có thời gian tìm bạn gái đúng không?”

“Chậc chậc chậc!” Trình Dật lắc đầu, rất không vừa mắt với thái độ lúc này của Cố Trầm: “Biết giờ cậu tình trường đắc ý, công việc thuận lợi rồi. Nhưng cũng không cần phải khoe khoang rõ ràng trước mặt cẩu độc thân văn năm như tôi thế chứ.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Cố Trầm nói.

Mấy năm đầu, vì lập nghiệp cộng thêm việc web Baitan không đủ người, đúng là ngày nào cũng phải tăng ca tới đêm làm dự án. Có điều hai năm nay, web Baitan và công ty số liệu đã đi vào quỹ đạo. Bộ phận nhân sự cũng lục tục tuyển không ít nhân tài. Cố Trầm cảm thấy mọi người không cần thiết phải liều mạng như vậy nữa: “Tiền kiếm không bao giờ hết. Mọi người cố gắng kiếm tiền thì cũng nên hưởng thụ cuộc sống đi.”

Trình Dật cười nhạo một tiếng: “Cậu không hiểu sao? Đối với những người lập trình như chúng tôi, có thể sửa một lỗi bug là đã có cảm giác vô cùng thành tựu rồi.”

Cố Trầm nói: “Tôi định bắt đầu từ mai, tất cả lãnh đạo cấp cao của đối tác công ty đều có thêm một đợt nghỉ. Mười ngày thì thế nào? Công ty cung cấp mười vạn tệ, mọi người muốn đi đâu chơi thì đi. Có thể về thăm nhà, ở bên ba mẹ. Hiện giờ công ty chúng ta có rất ít nhân viên nhà có con nhỏ, nhưng đợi thêm tám năm, mười năm nữa là có thể ở bên con cái.”

Trình Dật lắc đầu: “Giờ cuộc sống của cậu thoải mái rồi, còn muốn phổ độ chúng sinh à?”

“Đâu có khoa trương như cậu nói.” Cố Trầm giải thích: “Chỉ là tôi phát hiện, mỗi người, ở những giai đoạn khác nhau, sẽ theo đuổi những thứ không giống nhau. Hai mươi tuổi theo đuổi sự nghiệp. Bốn mươi tuổi có thể vì khủng hoảng tuổi trung niên mà lo lắng cuộc sống về hưu của bản thân.”

Cố Trầm nói: “Mọi người đều đi cùng tôi suốt chặng đường. Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức sắp xếp cho cuộc đời mọi người tốt nhất có thể.”

Trình Dật mỉm cười, vỗ vai Cố Trầm nói: “Biết cậu là người suy nghĩ tỉ mỉ, không có việc gì mà cứ thích nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ cực kỳ nhiều. Có điều hiện giờ mọi người mới có hai mươi mấy tuổi, hơn bốn mươi tuổi chỉ có số ít. Vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn. Dù cậu có cho mọi người nghỉ thì cũng chưa chắc sẽ có nhiều người đi. Nhưng nếu cậu muốn trợ cấp cho mỗi người mười vạn tệ, chúng tôi cũng sẽ không từ chối đâu.”

Cố Trầm lắc đầu: “Đừng quên giáo sư thường xuyên nhắc nhở chúng ta, làm người phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, cũng không thể lúc nào cũng vùi đầu vào công việc được.”

“Haiz! Cậu đừng có vu oan cho giáo sư Hình.” Trình Dật cười trêu chọc: “Mấy năm tôi đi học, chưa từng nghe giáo sư Hình nói với tôi như vậy. Lời này dùng để khuyên cậu thôi. Còn chúng tôi, có cố gắng tập trung học tập thì vẫn chưa tới trình độ được giáo sự Hình khuyên nghỉ ngơi nhiều lên đâu.”

“Thế bây giờ đổi lại là tôi khuyên mọi người nghỉ ngơi nhiều chút.” Cố Trầm nhìn thoáng qua đồng nghiệp đang cúi đầu bận rộn bên trong khu vực làm việc: “Mọi người đã rất cố gắng rồi. Thư giãn chút đi, công việc làm mãi cũng không hết đâu.”

“Nhưng thời gian lại có hạn.” Trình Dật nhìn thoáng qua đồng hồ, xua xua tay nói: “Cậu dừng ở đây tốn thời gian với chúng tôi nữa. Chắc Tổng giám đốc Chung Ly đang đợi cậu dưới lầu phải không? Mau xuống lầu đi.”

Cố Trầm khuyên bảo không có tác dụng, chỉ có thể nói: “Tôi chuẩn bị thương lượng với bộ phận hành chính một chút, sau này mỗi năm công ty sẽ kiểm tra sức khỏe tổng quát cho gia đình nhân viên cấp bậc giám đốc bộ phận trở lên, xem như là phúc lợi của nhân viên.”

Mọi người bận rộn dốc sức vì công ty, ông chủ như Cố Trầm không làm được gì quá nhiều, ngoại trừ việc cung cấp phúc lợi tiền lương hậu hĩnh, cũng chỉ có thể giúp nhân viên quan tâm người nhà một chút.

“Giúp mọi người giải quyết nỗi lo về sau. Để mọi người có thể toàn tâm làm việc.” Cố Trầm cười nói.

“Vì Công ty đầu tư Thiên Toại mới đầu tư cho bệnh viện XX sao?” Trình Dật cũng thấy tin tức liên quan trên ti vi. Trêu chọc cười nói: “Thế nên, ông chủ là thông gia với Thiên Toại đúng là có lợi mà. Đủ loại phúc lợi, đãi ngộ không thể tưởng tượng được, trước sau đều có.”

“Đây chính là hạnh phúc của nhà gái sao?”

“Bớt lảm nhảm đi!” Cố Trầm bị trêu chọc có chút xấu hổ, vỗ lưng Trình Dật: “Tên cẩu độc thân cậu tăng ca tiếp đi. Tôi phải ra ngoài ăn bữa tối lãng mạn với Chung Ly Toại đây.”

“Còn không bằng mỳ thịt bò ở căng tin.” Trình Dật lắc đầu, ra vẻ bản thân không hề ghen tỵ chút nào.

“Vậy cậu cũng tranh thủ tìm bạn gái đi.” Cố Trầm nói: “Mấy hôm trước dì gọi cho tôi mấy lần về chuyện xem mắt rồi. Tôi khuyên cậu cuối tuần này nhất định phải về nhà một chuyến đi.”

Trình Dật đau đầu: “Họ đúng là rảnh rỗi kiếm chuyện làm mà. Nếu tôi muốn thì tự mình tìm, đã là thời đại nào rồi mà còn phải nghe theo lời mai mối của ba mẹ chứ!”

Trình Dật vừa nói vừa nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Cố Trầm: “Thế nên tôi phục cậu thật đấy. Mới tốt nghiệp có mấy năm! Cậu muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn gia đình có gia đình. Mỗi ngày thức đêm tăng ca cũng không chậm trễ việc tìm người yêu. Cậu mới là bậc thầy quản lý thời gian đúng không?”

“Đừng có trêu tôi!” Cố Trầm rất nghiêm túc dò hỏi: “Cậu và Thương Nhuế, rốt cuộc có gì với nhau không đấy?”

Trình Dật thở dài một hơi: “Thương đại mỹ nữ nhà tôi đã nói rồi, không yêu đương công sở. Cậu nói xem, tôi cũng không thể vì yêu đương mà phải đổi công việc khác chứ?”

Cố Trầm nhìn Trình Dật với vẻ kinh ngạc: “Công ty chúng ta còn có quy tắc không ai biết này sao? Việc này phạm pháp à?”

Họ làm việc ở công ty trung bình cũng sắp hơn hai mười hai tiếng một ngày. Hầu như nhân viên nào cũng làm việc với cường độ cao như vậy, không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nếu còn không cho phép nhân viên yêu đương nội bộ, chẳng phải rõ ràng muốn nhân viên làm cẩu độc thân sao?

“Tôi nhớ quy định của công ty là nhân viên cùng dự án hoặc cùng bộ phận cố gắng đừng yêu nhau đúng không?” Cố Trầm ngơ ngác.

“Thế nên.” Trình Dật nói: “Đây chính là cái cớ Thương đại mỹ nữ từ chối tôi. Tôi cũng nghĩ thông rồi, chuyện yêu đương này, không thể cưỡng cầu được.”

Cố Trầm không nói gì. Nếu bản thân Thương Nhuế không chấp nhận Trình Dật thì cũng không có cách nào. Tóm lại, Cố Trầm chỉ muốn chắc chắn bản thân không trở thành người cầm gậy đánh uyên ương là được rồi.

Cố Trầm vỗ vai Trình Dật: “Tiếp tục tăng ca đi.”

Trình Dật xua tay, không muốn ngửi thấy mùi yêu đương chua chát trên người người nào đó.

Sau khi Cố Trầm rời đi, Trình Dật nhìn về phía Cố Trầm mỉm cười.

Cậu ta thật sự may mắn. Bao nhiêu năm qua, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng giữa họ, dường như chẳng có gì thay đổi.

Trình Dật cầm một ly cà phê. Nhìn bóng đêm tàn tạ ngoài cửa sổ, có chút cảm thán.

Xã hội này thay đổi quá nhanh. Thế nên đôi khi, những thứ không thay đổi, cũng rất đáng để trân trọng.