- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh
- Chương 192
Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh
Chương 192
Sau khi chuyến du lịch bảy ngày kết thúc, Cố Trầm và Chung Ly Toại lẳng lặng quay lại thành phố A. Nhưng mẹ Chung Ly Toại vẫn nắm được thời gian máy bay hạ cánh mà đến sân bay đón.
“Thế nào? Chơi vui không?” Mẹ Chung Ly Toại tỉ mỉ quan sát con trai và Cố Trầm, chau màu đánh giá nói: “Sao mẹ lại thấy, hình như hai đứa gầy đi nhỉ?”
“Có phải do đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị không?” Mẹ Chung Ly Toại nói: “Hay là do hai đứa đến đó chơi bị say độ cao?”
“Đều không phải ạ.” Chung Ly Toại cười nói: “Bọn con ăn tốt lắm, chơi cũng vui. Chắc là vì mỗi ngày đều phải dạo địa điểm du lịch, dạo Cổ Thành, vận động nhiều quá nên nhìn có vẻ gầy thôi.”
Cố Trầm cũng nói: “Bác gái đừng lo, hai bọn con đều tốt lắm. Bác nhìn xem có phải hai đứa con còn phơi đen rồi không? Nhìn càng khỏe mạnh hơn nhỉ?”
Mẹ Chung Ly Toại gật đầu: “Đúng là phơi đen rồi. Nhưng mà vẫn ổn, vẫn là hai chàng trai đẹp trai nhất.”
Cố Trầm và Chung Ly Toại nhìn nhau cười.
Hai người đẩy hành lý, đi theo mẹ Chung Ly Toại đến bên cạnh xe. Tài xế xuống xe giúp đỡ bỏ hành lý vào cốp sau xe. Mẹ Chung Ly Toại nói: “Ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn hai đứa thích nhất rồi đấy. Chúng ta về nhà là có thể ăn được. Ngồi máy bay lâu vậy, chắc mệt hết rồi đúng không?”
Cố Trầm cười nói: “Cũng ổn ạ.”
Mẹ Chung Ly Toại lại nói: “Tối nay ở lại nhà đi. Cả đường tàu xe mệt nhọc, nghỉ ngơi sớm chút. Phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cho hai đứa rồi.”
Chung Ly Toại hơi chau mày, cứ luôn cảm thấy ở lại trong nhà không tiện lắm.
“Hay là, sáng mai bọn con lại qua đó?” Chung Ly Toại lấy điện thoại ra nhìn lịch: “Ngày mai là thứ bảy.”
Không biết mẹ Chung Ly Toại nghĩ đến gì đó, dịu dàng cười nói: “Cũng được.”
Một tiếng sau, xe hơi chạy đến biệt thự nhà họ Chung Ly. Mẹ Chung Ly Toại biết bệnh sạch sẽ của hai đứa nhỏ nên vừa gọi người nhấc hành lý, vừa dặn dò nói: “Hai đứa về phòng tắm trước đi, thay quần áo, chúng ta lập tức có thể ăn cơm rồi.”
Cố Trầm chỉ cười không lên tiếng, theo Chung Ly Toại cùng về phòng ngủ. Lúc tắm rửa còn cố ý dặn dò nói: “Anh đừng lộn xộn với em. Bác gái còn đang đợi dưới lầu đó.”
Trên mặt Chung Ly Toại tràn đầy vẻ vô tội: “Anh lộn xộn lúc nào chứ? Rõ ràng anh rất nghe lời mà.”
Cố Trầm hừ một tiếng, tự mình đi tắm.
Chung Ly Toại cúi đầu cười nhẹ, cầm theo quần áo để thay đi vào phòng ngủ cho khách ở bên cạnh.
Mấy phút sau, hai người đồng thời ra khỏi cửa. Đều mặc áo thun tuyên truyền văn hóa khi đi du lịch ở thành phố L. Nhìn vào giống hệt như đồ đôi.
Chung Ly Toại cười híp mắt nói: “Xem ra hai chúng ta tâm linh tương thông. Ngay cả mặc quần áo cũng ăn ý như vậy.”
Cố Trầm không nói gì, tỏ ý bảo Chung Ly Toại mau xuống lầu.
Mẹ Chung Ly Toại nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại bèn nhịn không được mà cười nói: “Bộ này đẹp đấy.”
Chung Ly Toại nói: “Trầm Trầm mua cả mấy bộ ở thành phố L. Còn có hai bộ cho mẹ và ba đấy.”
Mẹ Chung Ly Toại tràn đầy kinh ngạc: “Vậy hả? Vậy thì phải cảm ơn Trầm Trầm rồi. Bác rất thích chiếc áo văn hóa này.”
Cố Trầm dịu dàng nói: “Không cần đâu bác. Chuyện con nên làm mà.”
Mẹ Chung Ly Toại cười cười, nói: “Thôi đừng nói chuyện nữa. Mau ăn cơm thôi.”
Cố Trầm hỏi: “Bác trai đâu ạ? Chúng ta không đợi bác trai cùng nhau ăn sao?”
“Tối nay ông ấy có tiệc xã giao nên không về.” Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Nhưng mà không sao, hai ngày tới bác trai con đều ở nhà. Tối qua ông ấy còn càm ràm với bác đấy! Hiếm khi đợi được cuối tuần hai đứa về nhà, phải đánh vài ván cờ với con mới được!”
Cố Trầm và Chung Ly Toại đều ngồi xuống trước bàn ăn. Trên bàn đều là món cậu và Chung Ly Toại thích ăn. Mẹ Chung Ly Toại dùng đũa chung gắp cho Cố Trầm một miếng sườn xào chua ngọt: “Ăn nhiều vào. Đồ ăn bên ngoài có ngon tới đâu cũng không hợp miệng bằng đồ ăn nhà làm. Gần đây hai đứa các con phải thường xuyên về đấy. Gầy thành thế này, bác phải bồi bổ cho hai đứa thật tốt mới được.”
Chung Ly Toại cũng gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát mẹ mình: “Mẹ cũng ăn đi. Gần đây huyết áp thế nào? Có mời bác sĩ gia đình đến xem không?”
“Hôm qua mới đến đo huyết áp xong. Vẫn y như vậy.” Mẹ Chung Ly Toại nói: “Con yên tâm đi. Bây giờ tối nào mẹ cũng đi nhảy. Rèn luyện cơ thể lắm đấy.”
“Mẹ bớt đánh bài lại đi.” Chung Ly Toại không yên tâm mà dặn dò: “Nhảy cũng rất tốt, nếu không có việc gì để làm thì hẹn vài dì khác cùng nhau đi chơi đi dạo cũng được. Tóm lại phải giữ vững thói quen cuộc sống lành mạnh.”
“Biết rồi!” Mẹ Chung Ly Toại có hơi không kiên nhẫn nói: “Bọn mẹ đã hẹn xong rồi, tuần sau sẽ đến Tứ Xuyên bái phật, tiện thể ăn chút đồ chay. Nếu không phải vì đợi hai đứa con về thì mẹ đã sớm đi rồi.”
Nghe vậy, Cố Trầm và Chung Ly Toại nhìn nhau bật cười.
Ăn cơm tối xong, Cố Trầm và Chung Ly Toại lại ngồi ở nhà một lát mới rời đi. Rõ ràng mẹ Chung Ly Toại có hơi tiếc nuối, nhưng cũng hiểu rõ, đôi tình nhân nhỏ đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, giữ lại ở nhà đúng thật rất lúng túng. Còn không bằng thả cho chúng về nhà mình cho tự do.
“Vậy hai đứa nhớ ngày mai qua sớm chút đấy nhé.” Mẹ Chung Ly Toại nói: “Mẹ bảo dì nấu sủi cảo tôm và hầm chân gà, còn có xíu mại nếp hai đứa thích ăn nhất nữa. Đến ăn sáng nhá?”
“Vâng.” Chung Ly Toại gật đầu: “Sáng sớm mai bọn con sẽ đến.”
Trên đường về nhà, Cố Trầm nhìn khung cảnh bên đường không ngừng lùi về sau, lên tiếng nói: “Thật ra chúng ta nên thường xuyên về nhà ở cùng bác trai bác gái.”
Chung Ly Toại im lặng một lúc, dịu dàng cười nói: “Ba mẹ tuổi đã lớn, đúng là sẽ hơi bám người.”
Chung Ly Toại cười nói: “Lúc anh còn nhỏ, thường xuyên một hai tháng cũng không nhìn thấy bóng dáng họ.” Sau đó đến trường học quốc tế học, ra nước ngoài du học, càng là một năm nửa mùa đều không về nhà.
Lúc đó Chung Ly Toại chưa từng nghĩ rằng, ba mẹ anh cũng có một ngày sẽ mong ngóng anh về. Giống như anh của lúc nhỏ vậy.
Chung Ly Toại cười nói: “Bây giờ mỗi cuối tuần chúng ta đều về nhà, cùng ba mẹ ăn cơm, trò chuyện, chơi cờ, tần suất thế này đã là rất tốt rồi.”
Dù sao ba Chung Ly Toại vẫn chưa nghỉ hưu, ngày thường cũng bận xử lý chuyện công ty. Còn về mẹ Chung Ly Toại, mỗi tháng đều bận chơi bài, dạo phố, du lịch, cũng không thể luôn thay đổi hành trình với các chị em được.
Cố Trầm thở nhẹ một hơi: “Cũng đúng.”
Chung Ly Toại nói: “Anh biết suy nghĩ của em. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về.”
Cố Trầm gật đầu. Cậu chỉ cảm thấy không khí trong nhà họ Chung Ly rất tốt, ở chung với ba mẹ Chung Ly Toại cũng rất thoải mái.
Chung Ly Toại khẽ cười, nhân lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, nhịn không được mà đưa tay xoa xoa đầu Cố Trầm.
Cảm xúc trong lòng bàn tay mềm mại, trơn trượt, giống hệt như nội tâm Cố Trầm nhà anh.
Về đến nhà thì đã là hơn tám giờ tối. Cố Trầm về phòng ngủ, thay đồ ở nhà thoải mái, sau đó ôm ipad ngồi trên sô pha phòng khách, vừa xem tivi vừa xử lý văn kiện. Sau khi Chung Ly Toại thay đồ xong liền đến phòng bếp rửa trái cây rồi bổ ra để vào đĩa. Bưng đĩa về lại phòng khách, sau khi đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, còn thuận tay nhét một cái gối ôm vào sau lưng Cố Trầm: “Thế này có phải thoải mái hơn không?”
Cố Trầm dựa vào gối ôm, gật đầu.
Chung Ly Toại hỏi: “Có cần mở phim không?”
Cố Trầm nói: “Cũng được, anh muốn xem gì?”
Chung Ly Toại cười nói: “Gì cũng được.”
Cố Trầm đặt ipad lên bàn trà, tùy tiện chọn một bộ phim điện ảnh thời xưa, sau khi chiếu lên, nhạc nền cũng rất hay.
Chung Ly Toại cũng vào phòng sách lấy máy tính của mình ra, cùng Cố Trầm vai kề vai ngồi trên sô pha, vừa xem phim vừa xử lý email. Còn thường xuyên chạy ra ban công nhận vài cuộc điện thoại.
Sau khi Cố Trầm xử lý xong số văn kiện tích lũy liền đi sửa soạn hành lý. Lấy ra những món quà đã chọn sẵn trước đó. Thật ra hai người du lịch ở Vân Nam lâu như vậy, mỗi khi đến một nơi nào đó cũng đều nhớ mua quà cho mọi người. Chẳng qua có một vài quà là trực tiếp bảo chủ tiệm ở đó gửi thẳng đến nhà bạn bè. Còn một số quà, lại cần Cố Trầm phải tự mình đem đến tận cửa tặng.
Ví dụ như quà chuẩn bị cho giáo sư Hình và cô Thích.
“Thu dọn xong chưa?”
Khi Cố Trầm đang dồn hết sự chú ý vào việc sửa soạn quà, Chung Ly Toại lại im lặng đi đến, ôm lấy cậu từ đằng sau, nhẹ giọng nói: “Muộn lắm rồi. Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.”
Mặt Cố Trầm nóng lên.
Tối nay lại ầm ĩ đến rất muộn mới nghỉ ngơi được. Còn về việc sáng sớm hôm sau, lúc Cố Trầm tỉnh lại, mặt trời cũng đã chiếu đến mông rồi.
Cả người Cố Trầm lập tức tỉnh táo, trực tiếp bò dậy khỏi giường, chất vấn Chung Ly Toại: “Sao anh lại tắt đồng hồ báo thức? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý với bác gái, sáng nay sẽ đến sớm sao?”
Chung Ly Toại đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy lời Cố Trầm nói liền dịu dàng đáp: “Lúc sáng anh có gọi cho ba mẹ, nói với họ chín giờ sẽ qua rồi, vừa lúc có thể uống trà sáng.”
Cố Trầm nói: “Vậy chẳng phải bác trai bác sẽ sẽ biết hai chúng ta ngủ nướng sao?”
Chung Ly Toại hơi cười: “Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Ba mẹ anh sẽ hiểu mà.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người ra ngoài chơi sau khi anh và Cố Trầm xác định quan hệ. Từ ý nghĩa đó mà nói, cũng coi như là du lịch trăng mật rồi!
Khuôn mặt già Cố Trầm đỏ lên.
Gương mặt Chung Ly Toại tràn đầy vẻ dịu dàng, cười nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì đi rửa mặt súc miệng đi. Chúng ta ăn sáng thôi.”
Cố Trầm đỏ mặt chui vào phòng vệ sinh.
Đợi khi cậu ra ngoài, Chung Ly Toại đã làm xong bữa sáng rồi. Chỉ đơn giản là sữa bò và trứng ốp la, còn có vài miếng thịt xông khói, lại trộn một đĩa salad. Chung Ly Toại giải thích nói: “Dù sao chúng ta cũng phải về nhà ăn điểm tâm sáng. Cứ ăn tạm cái này lót dạ trước đã, đỡ cho lát nữa ngồi xe không thoải mái.”
Cố Trầm gật đầu.
Hai người rất nhanh đã ăn xong bữa sáng, Cố Trầm tranh thủ thời gian thay quần áo, hối Chung Ly Toại mau chóng xuống lầu. Đúng chín giờ sáng đã đến biệt thự nhà họ Chung Ly.
Ba Chung Ly Toại đang luyện thái cực quyền trong hoa viên. Thấy Cố Trầm và Chung Ly Toại vào nhà, thuận tay bỏ kiếm dùng để rèn luyện lên cái bàn nhỏ trong hoa viên. Hai chú chó nhà họ Chung Ly nuôi đang vẫy đuôi chạy đến bên cạnh Cố Trầm chui chui cọ cọ.
Ba Chung Ly Toại thấy cảnh này liền cười nói: “Hai con chó này thật đúng là thích Trầm Trầm, mỗi lần nhìn thấy Trầm Trầm là cái đuôi lại vẫy liên tục như cánh quạt.”
Cố Trầm cũng cười: “Con cũng rất thích chúng.”
Ba Chung Ly Toại thuận miệng nói: “Nếu con thích thì có thể đem về chơi hai ngày. Hai con chó này đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, rất thông minh hiểu chuyện. Sẽ không quấy con đâu.”
Bây giờ Cố Trầm rất mẫn cảm đối với chữ ‘quấy’ này. Nghe thấy lời này, cậu im lặng liếc Chung Ly Toại một cái.
Chung Ly Toại cực kỳ vô tội chớp chớp mắt, nói với ba mình: “Trong nhà nhỏ lắm, không nuôi được hai con chó lớn như vậy đâu. Nếu Trầm Trầm thích, bọn con thường xuyên về xem là được rồi.”
Ba Chung Ly Toại nghe thấy câu này, lập tức cảm thấy thỏa mãn trong lòng, ông gật đầu nói: “Vậy cũng tốt.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh
- Chương 192