Chương 3

Đường Duyệt tiếp tục nói:

- “Bác sĩ Liễu, đừng nói Ti Vũ có một vị hôn thê là tôi, chính là không có tôi thì Ti Vũ cứu được cô, cô cũng không thể lấy danh nghĩa báo ân mà buộc người ta cưới cô.”

- “Tôi không có.”

Liễu Doanh theo bản năng phủ nhận, nhưng trong giọng nói lại có vẻ rất chột dạ.

- “Chẳng lẽ cô không có lấy danh nghĩa báo ân tới câu dẫn Ti Vũ sao?”

- “Hay là nói cô không có lấy danh nghĩa báo ân tới buộc Ti Vũ cưới cô?”

Đường Duyệt thật sự nổi giận. Kiếp trước, cô cũng có nghe qua đại danh của Liễu Doanh, có thể nói, kiếp trước Mạc Ti Vũ không kết hôn thì một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì Liễu Doanh.

Mạc Ti Vũ cũng là cứu được Liễu Doanh, nhưng mà cuối cùng thì Mạc Ti Vũ bị cuốn vào. Mới đầu, mọi người còn cảm thấy Mạc Ti Vũ cứu người còn có được một cô vợ, nhưng cuối cùng, Mạc Ti Vũ từ chối liền khiến cho mọi người không thăng bằng.

Bởi vì, cái cô Liễu Doanh này thế nhưng là con gái của Sư đoàn trưởng, người khác muốn cưới đều không cưới được.

Nếu không phải Mạc Ti Vũ tâm trí kiên định, nhiều lần không muốn mạng là lập công, mới từng bước từng bước trèo lên trên, Liễu Doanh thiếu chút nữa đã hủy hoại anh ấy, hủy hoại công lao mà anh ấy dùng tính mệnh trong nhiều năm để đổi lấy.

Những điều này đều là cô từ trong những câu chuyện phiếm của những y tá kia mà biết được.

Kiếp này gặp lại, Liễu Doanh liền hướng về phía Mạc Ti Vũ thâm tình tỏ tình, chuyện này khiến cho Đường Duyệt nhịn không được, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt, cô khí phách nói:

- “Tôi nói cho cô biết, Ti Vũ là vị hôn phu của tôi, về sau sẽ là lão công của tôi, tương lai cha của con tôi, cô nghĩ cũng không cần nghĩ.”

Đường Duyệt nói xong, xoay người ngồi ở trước giường bệnh, ôn nhu hỏi:

- “Anh bị thương ở đâu ?”

Lúc này Đường Duyệt rất ôn nhu, cùng với Đường Duyệt mới vừa nãy hùng hổ doạ người giống như là hai người vậy.

Đường Duyệt nhìn về phía Mạc Ti Vũ với vẻ mặt lo lắng, kể từ sau khi biết anh bị thương, cô liền không có một khắc là an tâm qua, chuyện của nhà máy vừa mới xử lý tốt thì cô liền một khắc cũng không chờ được mà chạy về phía thành phố Bắc Kinh.



- “Không có việc gì.”

Mạc Ti Vũ vươn tay ôm cô vào lòng, bộ dáng bá đạo vừa rồi của Đường Nguyệt là lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng anh lại hết sức thích cô đem anh đặt vào tương lai của cô.

- “Gạt người.”

Đường Duyệt trừng mắt liếc anh một cái.

Liễu Doanh ở bên cạnh quả thực là sắp điên rồi, Đường Duyệt hung hang ép hỏi, cô ta một câu cũng không phản bác lại được, mắt thấy hai người không coi ai ra gì ôm nhau, cô ta nhịn không được nói:

- “Đường Duyệt, các người còn chưa có kết hôn mà, ôm ôm ấp ấp như vậy, quá đồi phong bại tục.”

- “Tôi ôm vị hôn phu của mình, đường đường chính chính, cô muốn câu dẫn vị hôn phu của người khác, lão công người khác, cô muốn làm tiểu tam sao?”

Đường Duyệt tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nói:

- “Bác sĩ Liễu, cô cũng là bác sĩ, tại sao người khác đều không có chuyện gì mà chỉ có cô đột nhiên xảy ra chuyện, không phải Ti Vũ đi cứu không được? Chẳng lẽ, đây là cô đã an bài từ sớm?”

- “Làm sao có thể.”

Liễu Doanh chém đinh chặt sắt, lớn tiếng phản bác. Lúc đó đột nhiên xảy ra chuyện, mặc dù có một chút là cô ta cố ý nhưng tuyệt đối là không có an bài trước đó.

- “Phải không? Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi.”

Đường Duyệt hồ nghi nhìn chằm chằm Liễu Doanh.

Liễu Doanh hung hăng nhìn chằm chằm Đường Duyệt rồi nói:

- “Đường Duyệt, tôi là quân y, là bác sĩ, cũng là một người quân nhân, quân nhân thì sẽ không làm chuyện như vậy.”

Cô ta tức giận dậm chân.

Đường Duyệt lành lạnh nói:

- “Phải không? Tôi còn tưởng rằng cô đã quên mình là một người quân nhân rồi.”



- “Tôi liền quên chính mình họ gì cũng sẽ không quên mình là một người quân nhân.”

Liễu Doanh hiên ngang lẫm liệt nói.

Đường Duyệt khẽ cười nói:

- “Bác sĩ Liễu, quân nhân đều là đường đường chính chính.”

Lời nói này giống như là đang ám chỉ Liễu Doanh không đường đường chính chính vậy, Liễu Doanh phản bác:

- “Tôi đương nhiên là đường đường chính chính.”

- “Tôi cũng không nói cô, cô gấp gáp phản bác như vậy làm gì, chẳng lẽ là bởi vì bản than cô cũng cảm thấy việc mình làm thật đáng xấu hổ sao?”

Đường Duyệt tự nhủ:

- “Cũng phải, nếu như tôi là cô, làm ra chuyện như vậy thì đã sớm xấu hổ đến không dám gặp người khác, dù sao thì mặt của tôi cũng không có dày như tấm ván nhà xí .”

- “Phốc ~”

Mạc Ti Vũ nhịn cười không được, cho tới bây giờ anh còn không biết miệng của Tiểu Duyệt cũng thực lợi hại đâu.

" Bang " một tiếng.

Liễu Doanh bị Đường Duyệt làm cho tức giận mà bỏ đi.

- “Tiểu Duyệt, em lặp lại lần nữa đi.”

Mạc Ti Vũ ôm lấy eo của cô và nhìn cô bằng đôi mắt đen thâm thuý, ánh mắt họ đan vào nhau, hương thơm hoa lan xông vào mũi anh.

- “Cái gì?”

Đường Duyệt mờ mịt ngẩng đầu, trong đôi mắt thanh triệt của cô hoàn toàn không có khí thế hùng hổ dọa người vừa rồi, chỉ có tư thái yêu kiều của cô gái nhỏ mới có.