- “Chị An Du, chị thích kiểu đàn ông như thế nào?”
Đường Duyệt đổi một loại phương pháp dò hỏi khác.
Trong đầu Tần An Du hiện ra người đàn ông lịch lãm, văn nhã kia.
Tần An Du lắc lắc đầu, đem bóng dáng của anh ta quăng đi ra ngoài, sau đó liền nghĩ đến người đã cứu cô ấy trong đêm tối kia, cô ấy thậm chí nhớ rõ, người đó đã mắng cô ấy không nhận ra lòng tốt của người khác, cứu cô ấy mà cô ấy còn cắn anh ta.
Cũng không biết rốt cuộc là ai đã cứu cô ấy nữa.
Tần An Du nghiêng đầu suy nghĩ.
Hai mắt của Đường Duyệt chớp cũng không chớp biểu cảm trên mặt chị An Du thay đổi liên tục, cô hỏi:
- “Chị An Du, người cuối cùng chị nghĩ tới là ai a? Em cảm thấy nét mặt của chị, có chút ngọt ngào, còn có chút mong đợi đấy?”
- “Ngọt ngào sao?”
Tần An Du phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Đường Duyệt.
- “Không sai.”
Đường Duyệt gật đầu khẳng định:
- “Ban đầu khi nghĩ đến người kia, nét mặt của chị, rất xoắn xuýt và rất mâu thuẫn, còn rất phức tạp, sau đó biểu cảm của chị bắt đầu có chút ngọt ngào, chính là loại cảm giác khi nghĩ đến người trong lòng, trái tim đập thình thịch đó.”
- “Em nghĩ nhiều rồi, người chị nghĩ đến là người đã cứu chị.”
Tiếng nói của Tần An Du còn chưa dứt.
Thì Đường Duyệt đã tò mò tiến lên trước, hỏi:
- “Là anh hùng cứu mỹ nhân? Đối phương là một người đàn ông phong nhã lại hào hoa, hơn nữa cũng rất đẹp trai, có đúng hay không? Anh ta tên gì, là làm nghề nha?”
Tần An Du nhịn không được liếc mắt nhìn phía về Đường Duyệt một cái, nói:
- “Tiểu Duyệt, nhìn không ra em cũng bát quái như vậy.”
- “Chị An Du, chị là chị của em, em đây không phải là quan tâm chị sao.”
Đường Duyệt cười ôm cánh tay cô, thân thiết ngửa đầu, một bộ dáng chính là đang rửa tai lắng nghe.
Tần An Du nhợt nhạt cười, cô ấy ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tràn đầy ánh sao lấp lánh. Trong nháy mắt, suy nghĩ của cô ấy tựa hồ trở về trước kia, quanh thân của cô ấy quanh quẩn chút ưu sầu nhàn nhạt, cô ấy nói:
- “Chị và Sở Hiên là thanh mai trúc mã, nhưng mà, đó là chị một mình đơn phương tương tư, chị cho là, sau khi bọn chị tốt nghiệp thì kết hôn là lẽ đương nhiên.”
- “Cho nên, khi anh ta có bạn gái, thậm chí vì người bạn gái kia mà chống lại trong nhà, trái tim của chị rất khó chịu, về sau, anh ta lại giáp mặt cự tuyệt chị.”
Nghĩ đến chuyện năm đó, tận đáy lòng Tần An Du ẩn ẩn có cảm giác đau đớn, đã từng, cô ấy ngay cả nhớ lại cũng không dám nhớ lại chuyện này. Nhưng hiện giờ, cô ấy lại có thể nói về chúng một cách chậm rãi.
Đường Duyệt đè nén tức giận, hỏi:
- “Trước đó, chị và Sở Hiên, là một đôi sao?”
Tần An Du nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- “Hẳn là xem như đi, ít nhất ở bên ngoài thì bọn chị được công nhận là một đôi.”
- “Vậy cách làm này của anh ta cũng quá đáng rồi, chị và nhà họ Sở có hôn ước sao?”
Đường Duyệt lại hỏi.
- “Có.”
Tần An Du cười khẽ nói:
- “Nhưng mà, cũng không tính là chính thức, chỉ là một cái hôn ước bằng miệng mà thôi.”
- “Vậy thì Sở Hiên kia cũng quá mức rồi, bắt cá hai tay.”
Đường Duyệt mím môi nói. Cho dù cô chưa từng gặp qua Sở Hiên, nhưng cô cảm thấy, anh ta không tốt.
Trên mặt nổi, anh ta lấy Tần An Du làm lá chắn, sau lưng lại cùng người khác ở bên nhau.
- “Không.”
Tần An Du thay anh ta phản bác:
- “Kỳ thực, cũng không tính là bắt cá hai tay, anh ta cũng chưa từng có thừa nhận qua a, chỉ là chị liền một lòng tự cho là đúng.”
- “Không nói chuyện này nữa, nói chuyện sau đó đi, có một lần, chị đi ra ngoài uống rượu, tiếp đó, uống hơi nhiều, say, chị đều không biết mình là đi như thế nào mà đi đến cái hẽm nhỏ kia.”
Trong giọng nói của Tần An Du còn mang theo chút run rẩy, cô ấy không tự chủ được nắm chặt tay của Đường Duyệt.
Chuyện lần đó là nơi đen tối nhất trong lòng Tần An Du, bởi vì chuyện này, cô ấy đã từng đã tự nhốt mình trong hơn nửa năm, đã đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý.
- “Chị An Du, đừng nói nữa.”
Đường Duyệt xoay tay lại nắm tay của Tần An Du, trời có chút lạnh, thế nhưng trong lòng bàn tay, còn có cái trán của Tần An Du lại ứa mồ hôi.
- “Không.”
Tần An Du lắc đầu, tiếp tục nói:
- “Tiểu Duyệt, chị muốn chiến thắng chính mình, chuyện quá khứ đều đã qua đi, chị không có thể để mình bị vây trong bóng ma đó.”