Chẳng sợ người trong lòng hắn yêu không phải là Hạng Nhã Chi, nhưng ở bên ngoài, Liên Hoà thế nhưng là cho Hạng Nhã Chi đầy đủ mặt mũi. Những năm này, nhà họ Hạng càng ngày càng sa sút, có Nhà họ Liên làm chỗ dựa thì nhà họ Hạng bọn họ mới có thể càng ngày càng tố.
- “Mẹ, con có phải là con gái ruột của mẹ hay không a?”
Trong long Hạng Nhã Chi đã ủy khuất vô cùng mà mẹ Hạng còn nói như vậy, bà ta lau nước mắt nói:
- “Mẹ biết không? Năm đó người phụ nữ kia có mang, còn sinh cho Liên Hoà một đứa con gái, hiện giờ Liên Hoà coi đứa con gái kia tựa như bảo bối vậy.”
- “Con gái cũng không phải là con trai?”
Mẹ Hạng trừng mắt liếc nhìn con gái mình một cái, ánh mắt kia dường như đang nói, ngươi quá không biết cố gắng, bất quá chỉ là một đứa con gái, có cái gì mà phải lo lắng.
- “Mẹ, Liên Hoà nói với con, nói là về sau gia sản chia đều làm ba phần.”
Vừa nhắc tới cái này thì Hạng Nhã Chi liền tức giận nói:
- “Dựa vào cái gì muốn Thanh Thanh và Thanh Dương chia một phần cho cô ta chứ?”
Mẹ Hạng liếc nhìn con gái mình một cái đầy ẩn ý rồi nói:
- “Nhã Chi, con đã một phen tuổi mà vẫn còn không bằng Thanh Thanh, Liên Hoà nói cho, liền cho? Lại nói, cho nhiều hay cho ít, chẳng lẽ, sẽ thiếu đi của mấy mẹ con con hay sao?”
- “Mẹ, nói thì nói như thế, nhưng mà......”
Hạng Nhã Chi còn muốn nói gì đó, mẹ Hạng liền ngẩng đầu, ánh mắt phóng qua đỉnh đầu của bà ta, nhìn về phía Liên Hoà đang đẩy cửa vào nói:
- “Đại Hoà, mẹ đây chính là bệnh cũ phạm vào, không có việc gì, con không cần cố ý sang đây xem .”
Gương mặt của mẹ Hạng tràn đầy tươi cười.
Hạng Nhã Chi rũ mắt xuống, dùng tay áo dụi mắt một cái, mới xê dịch thân thể, nhìn thấy Liên Hoà mang một đống thực phẩm bổ dưỡng tới.
- “Mẹ, mặc dù là bệnh cũ nhưng cũng phải chú ý cơ thể.”
Liên Hoà đem mấy thứ này để ở một bên, do liên tiếp công tác nhiều ngày nên giữa hai hàng lông mày của Liên Hoà có nhiều hơn mấy phần mỏi mệt.
Mẹ Hạng nói:
- “Được rồi, tâm ý của các con, mẹ đã biết, con cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, công tác quan trọng, nhưng cơ thể mới là tiền vốn làm cách mạng. Nhã Chi, con phải làm nhiều món ăn bổ dưỡng Đại Hoà ăn, nghe được không?”
- “Đã biết.”
Hạng Nhã Chi ở trước mặt mẹ Hạng chính là một đứa con gái ngoan ngoãn còn chưa có lớn lên.
Sau một hồi hàn huyên, Liên Hoà rời đi.
Mẹ Hạng nhắc nhở:
- “Nhã Chi, con cũng đừng làm ra chuyện gì không có lý trí, về chuyện nha đầu kia, con cứ theo ý của Liên Hoà đi, Liên Hoà muốn cho cái gì là của chuyện của hắn, không cho con nhúng tay vào.”
Câu nói sau cùng của mẹ Hạng đầy trịnh trọng và nghiêm túc.
Hạng Nhã Chi ủy khuất mếu máo nói:
- “Không nhúng tay vào thì không nhúng tay, con còn không muốn nhìn thấy cô ta đâu.”
Rõ ràng đã gần tới bốn mươi tuổi mà Hạng Nhã Chi lại làm ra biểu tình của mười mấy tuổi, nhìn vào nhưng thật ra làm người ta cảm thấy kỳ cục.
Mẹ Hạng nhìn bộ dáng này của con gái liền thở dài một hơi, từ nhỏ đến lớn, bà vẫn là bảo bọc con bé quá tốt rồi, bộ dáng này của con gái bà còn không bằng một nửa của cháu gái bà.
Bà ta nói lời nói thấm thía:
- “Trước đó Đại Hoà đem người ta để ở trong lòng nhiều năm như vậy, hiện giờ thật vất vả có được một đứa con gái, tự nhiên là muốn bồi thường, mà việc mà con cần làm chính là rộng lượng một chút, sau khi đền bù xong thì phần nhiệt tình này của Đại Hoà cũng sẽ tiêu tan, lại dựa vào hai chị em Thanh Thanh và Thanh Dương, con còn sợ Đại Hoà sẽ quên hai chị em bọn chúng sao?”
- “Thế nhưng là......”
Hạng Nhã Chi vẫn cảm thấy ghen ghét đến đỏ mắt, từ nhỏ đến lớn, Liên Hoà đối với hai đứa con đúng là cơm áo không lo, chưa bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Nhưng, Hạng Nhã Chi vẫn luôn cảm thấy cảm thấy thiếu cái gì, bây giờ nhìn thấy thái độ của Liên Hoà đối với Đường Duyệt, điều này liền khiến cho Hạng Nhã Chi hiểu ra được, đó chính là một phần tâm.
Liên Hoà ở trước mặt con cái luôn luôn là người ta nghiêm khắc, từ trước cho tới bây giờ ông chưa từng hạ thấp tư thái như vậy.
Mẹ Hạng tận tình khuyên bảo, sau khi cảm thấy không khuyên được liền dứt khoát hạ mệnh lệnh, bảo Hạng Nhã Chi chớ trêu chọc nha đầu kia.
Hạng Nhã Chi trên mặt nổi thì đáp ứng thật tốt, nhưng trong lòng bà ta là nghĩ như thế nào cũng không biết được.