Chương 12

Sáng sớm hôm sau, từ sáng tinh mơ Đường Duyệt đã đi đến trường học, nghỉ nhiều ngày như vậy, hơn nữa cô lại xin nghỉ them mấy ngày, Đường Duyệt cũng đã rất lâu không có đi trường học. Khi Trương Đình Ngọc nhìn thấy Đường Duyệt, đã rất lo lắng hỏi:

- “Tiểu Duyệt, cậu nhiều ngày như vậy đều không tới trường, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

- “Đúng là có một chút chuyện, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, hiện tại cũng đã giải quyết.”

Đường Duyệt cười híp mắt mời Trương Đình Ngọc buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Khi cô đến phòng học, Liên Thanh Dương liền tiến lại lên, vui sướиɠ đưa sữa đã mua lên phía trước và nói:

- “Chị Tiểu Duyệt, đây là em mua cho chị.”

Cái bộ dáng ân cần kia của Liên Thanh Dương khiến người ta cảm thấy quá ân cần , trong ân cần có mấy phần nịnh nọt.

Những bạn học khác trong phòng học nhìn mà ngạc nhiên, trước đó Liên Thanh Dương và Đường Duyệt cũng xem như thân cận, nhưng chỉ là bạn học thông thường, nhiều nhất thì so với các bạn học bình thường khác thì có quan hệ gần hơn một chút mà thôi.

Nhưng, chỉ qua một cái kỳ nghỉ, như thế nào lại có cảm giác không đúng đâu?

- “Nhìn cái gì vậy, Tiểu Duyệt là chị của tôi, tôi nói cho các người biết, ai dám khi dễ chị Tiểu Duyệt thì chính là chống lại tôi.”

Liên Thanh Dương ở trong trường học chính là tiểu bá vương, thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, cậu ta liền dứt khoát trực tiếp công khai.

Đường Duyệt bất đắc dĩ nhìn về phía Liên Thanh Dương, nói:



- “Liên Thanh Dương, cậu như vậy giống kiểu gì? Cậu cho rằng mình là xã hội đen hay sao?”

- “Chị Tiểu Duyệt, em đây không phải muốn nói cho mọi người biết, chị là em che chở sao.”

Liên Thanh Dương có chút ủy khuất nhìn Đường Duyệt.

Các bạn học nhìn thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không thực sự coi trọng chuyện này, họ chỉ nghĩ rằng có lẽ Liên Thanh Dương là nhận một người chị nuôi, căn bản không nghĩ về hướng chị gái ruột.

Từ sáng đến tối, Liên Thanh Dương mặt dạn mày dày đi theo Đường Duyệt cùng nhau ăn cơm, một hai phải c·ướp trả tiền. Cuối cùng, vẫn là Đường Duyệt xụ mặt, bảo Liên Thanh Dương không được như vậy, Liên Thanh Dương mới thu liễm một chút.

Đây là lần đầu tiên Trương Đình Ngọc gặp Liên Thanh Dương, cô cũng rất ngạc nhiên, liền thấp giọng hỏi:

- “Tiểu Duyệt, đây là người theo đuổi cậu sao? Ngược lại là rất kỳ quái a.”

Cô ấy chưa từng thấy qua người theo đuổi nào gọi người ta là chị cả.

- “Không phải.”

Đường Duyệt cũng không giải thích mối quan hệ phức tạp này, cô nói:

- “Mình coi cậu ấy là em trai.”



- “Ồ.”

Trương Đình Ngọc gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

*

*Hải Thị.

Sau khi Liên Hoà xử lý tốt toàn bộ văn kiện chồng chất như núi thì đã là đã ba ngày sau khi ông trở lại Hải Thị.

Liên Hoà vừa về tới nhà liền nghe nói mẹ vợ lại nhập viện rồi. Liên Hoà nghĩ nghĩ rồi lại đi bệnh viện, mặc dù ông không thích Hạng Nhã Chi, nhưng mà một nhà của cha vợ đối xử với ông chính xác rất tốt. Trước đây khi nhà họ Liên xảy ra chuyện, nhà họ Hạng cũng hết sức giúp đỡ.

Tại bệnh viện Hải Thị, Hạng Nhã Chi đang chăm sóc mẹ Hạng, sức khỏe của bà đã ổn định và cũng không có chuyện gì, lúc này sự ủy khuất trong đáy lòng Hạng Nhã Chi liền giấu cũng không giấu được.

- “Nhã Chi, đây là thế nào? Đi ra ngoài một chuyến liền mang về một bộ mặt của mẹ kế, ai khi dễ con?”

Mẹ Hạng nửa người dựa vào chăn mền, nhìn thấy bộ dáng kia của Hạng Nhã Chi, bà ta không cần suy nghĩ cũng đoán ra:

- “Có phải lại cùng con rể cãi nhau hay không? Nhã Chi, Liên Hoà đối với con đã không tệ, con cũng đừng có không biết đủ, phải kiềm chế tính tình của mình.”

Con gái mình là dạng gì, mẹ Hạng rất rõ ràng, mặc dù ban đầu Liên Hoà không thích Hạng Nhã Chi, vì đứa bé trong bụng của Nhã Chi mới bị ép cưới Nhã Chi. Nhưng nhiều năm như vậy, con rể của bà ta đối xử với Hạng Nhã Chi cũng là tương kính như tân, chưa bao giờ là giống như người khác vậy, ăn chơi đàng điếm.

Liên Hoà vẫn luôn thực tự hạn chế, ngần ấy năm trôi qua, mẹ Hạng đều là nhìn trong mắt, một người đàn ông tốt như vậy, đã thực không tồi.