Lúc đám người Triệu Hướng Tiền tới liền thấy một khung cảnh ấm áp như vậy, rõ ràng hai người đều không có nói chuyện, nhưng ngẫu nhiên liếc nhau dịu dàng thắm thiết, nhìn nhau nở một nụ cười, khung cảnh đó có một loại cảm giác đẹp đến nói không thành lời.
- “Vẫn là chị dâu nhỏ lợi hại.”
Triệu Hướng Tiền nhẹ giọng khen.
Lý Vĩ bĩu môi nói:
- “Việc này ai cũng biết.”
- “Chị dâu nhỏ chính là khắc tinh của đội trưởng Mạc.”
Nghiêm Đống vừa nói xong liền sửa lời:
- “Là điểm yếu.”
Hai người Lý Vĩ và Triệu Hướng Tiền đều gật đầu đồng ys. Nếu nói người mà đội trưởng Mạc để ý nhất là ai, không phải là chị dâu nhỏ thì không còn ai.
Ba người tại cửa ra vào nói thầm một hồi nhưng cũng không đi vào quấy rầy, cơm tối là bọn họ cố ý đưa tới, không phải đồ ăn từ căng tin bệnh viện mà là mượn dùng phòng bếp, ba người bọn họ tự mình làm.
Thức ăn ở căn tin hương vị chẳng ra sao cả, đồ ăn chay lại không nhiều lắm. Bởi vậy, ba người bọn họ vì có thể để cho đội trưởng Mạc ăn dinh dưỡng một chút, cũng là đã hao hết tâm tư.
Hai món ăn và một món canh xương hầm, phân lượng vừa đủ cho hai người bọn họ ăn.
Đường Duyệt giữ ba người bọn họ ở lại cùng nhau ăn cơm, nhưng ba người Triệu Hướng Tiền và Lý Vĩ laij chạy còn nhanh hơn thỏ, sau khi thả đồ ăn xuống liền chạy, bọn hắn mới không cần làm bóng đèn đâu.
- “Cũng không biết là tay nghề của người nào, hương vị cũng không tệ lắm.”
Đường Duyệt nếm nếm, phát hiện vị của nó so với ở căng tin của bệnh viện còn ngon hơn.
- “Nghiêm Đống xào đồ ăn, Triệu Hướng Tiền hầm canh, Lý Vĩ rửa rau.”
Mạc Ti Vũ không chút nghĩ ngợi trả lời.
Đường Duyệt nghiêng đầu cười, nói:
- “Vậy bọn họ thật đúng là phân công rõ ràng, là sự phối hợp tốt nhất đâu.”
- “Nhạ, khúc xương lớn này, thuộc về anh.”
Đường Duyệt đem cái ống cốt bên trong có tủy kia đưa cho Mạc Ti Vũ.
Mạc Ti Vũ chọn thịt trên đó ra và nói:
- “Thịt thuộc về em.”
Chỉ trong chốc lát, trong chén Đường Duyệt đã chất đầy thịt.
Đường Duyệt phồng hai má lên, mất hứng nói:
- “Anh đây là muốn nuôi em cho béo sao?”
Mạc Ti Vũ đánh giá cô một chút rồi nói:
- “Béo một chút mới tốt.”
Đường Duyệt trừng anh một cái, nói:
- “Nuôi em cho béo rồi mang đi ra ngoài ném mặt mũi của anh.”
Đường Duyệt cắn một miệng lớn thịt, đem miệng đều nhét đến tràn đầy, không thể không nói, canh này đã hầm thật lâu, thịt heo này cũng không cứng bằng đời sau như vậy, hương vị đúng là rất không tệ.
- “Anh thích em mập một chút.”
Mạc Ti Vũ nói như vậy:
- “Hơn nữa, lão bà của anh, anh thích là được, quan tâm gì đến người khác chứ?”
Đường Duyệt vùi đầu ăn cơm, dứt khoát không thèm nói chuyện với anh nữa.