Chương 1

- “Thế nhưng là, cái này càng dinh dưỡng a.”

Liễu Doanh mở hộp cháo ra, bất luận từ đóng gói cho đến cháo ở bên trong, rõ ràng không phải là cùng một cấp bậc, cô ta nói:

- “Đây là cháo tôi từ 6:00 sáng đi mua về, Anh Mạc......”

- “Bác sĩ Liễu, cháo dinh dưỡng như vậy vẫn là bác sĩ Liễu tự mình ăn đi.”

Mạc Ti Vũ nhanh gọn uống cháo xong, anh đưa chén cháo tới tay Triệu Hướng Tiền, anh ngước mắt lên, ánh mắt của anh lạnh nhạt nhìn Liễu Doanh, nói:

- “Chúng ta không quen, xin hãy gọi tôi là đội trưởng Mạc, hoặc Thiếu tá Mạc.”

Mạc Ti Vũ nói một cách xa cách, căn bản là không cho Liễu Doanh nửa phần mặt mũi.

"Phốc"

Triệu Hướng Tiền cúi đầu cười nhẹ, ngoại trừ đối xử dịu dàng với chị dâu nhỏ, đội trưởng Mạc chưa bao giờ nói lời hay gì với những cô gái khác ngoài chị dâu nhỏ, chỉ sợ thương hương tiếc ngọc căn bản không tồn tại ở trong mắt đội trưởng Mạc a?

Không, dù có tồn tại thì nó cũng chỉ dành riêng cho chị dâu nhỏ mà thôi.

Liễu Doanh lúng túng nở nụ cười, cô ta nói:

- “Đội trưởng Mạc, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ cả đời.”

Triệu Hướng Tiền cúi đầu, trong đáy mắt đều là khinh thường và phẫn nộ, nếu không phải Liễu Doanh tự cho là đúng thì sao Đội trưởng Mạc sẽ vì cứu người mà trúng đạn chứ?

- “Không cần, cứu người là trách nhiệm của một quân nhân như tôi, bất luận lúc đó là cô hay là người khác thì tôi đều sẽ đi cứu.”

Mạc Ti Vũ tiếp nhận chén cháo mà Triệu Hướng Tiền đưa tới, lại uống một bát.

Liễu Doanh cảm kích nói:



- “Đội trưởng Mạc, người khác tôi mặc kệ, nhưng, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nhất định phải báo đáp ân tình này.”

Liễu Doanh dường như cố tình phớt lờ sự lạnh nhạt và xa cách của Mạc Tư Vũ, cô ta tự động đem hoa quả để ở một bên, cô ta đứng ở một bên, cho dù không nói lời nào nhưng có thể nhìn thấy Mạc Ti Vũ, cô ta đã cảm thấy rất hạnh phúc .

Những ngày này, trong đầu Liễu Doanh vẫn luôn hiện ra một màn ngay lúc đó, cô ta cho là mình chắc chắn phải chết, nhưng, Mạc Ti Vũ lúc ấy giống như một đại anh hùng trong mắt cô ta, từ trên trời giáng xuống, lại cứu cô ta một lần.

Liễu Doanh càng cảm kích ghê gớm.

Những ngày này, Liễu Doanh đặc biệt chịu khó tới đây, mỗi lần đều là mượn cớ báo ân mà một ngày đến ba - bốn lần.

Mạc Ti Vũ vùi đầu húp cháo, sau khi uống xong, liền cầm sách lên nhìn, coi như trong phòng bệnh không có một người như Liễu Doanh vậy.

Liễu Doanh tự mình bắt đầu mở cửa sổ, tìm kiếm điều gì đó để nói chuyện nhưng hai người Mạc Ti Vũ và Triệu Hướng Tiền thế nhưng là không có một người trả lời cô ta, không khí trong phòng bệnh xấu hổ đến không thể lại xấu hổ hơn nữa.

Triệu Hướng Tiền đặt bát sang một bên, ngồi sang một bên cầm sách đọc, mặc dù nhìn thì là cái hiểu cái không, nhưng, Liễu Doanh ỏ đây, cậu ta không đọc cũng phải giả vờ giả vịt, bằng không, chẳng lẽ lại cùng Liễu Doanh mắt to trừng mắt nhỏ hay sao?

Cậu ta thật sự không có được cái định lực kia của đội trưởng Mạc.

Giọng nói của Liễu Doanh rất êm tai, từng câu từng chữ đều lộ ra sự quyến rũ, nhưng, sau khi nghe nhiều liền sẽ cảm thấy chán. Hơn nữa, cái giọng nói mềm mại không tưởng nổi của cô ta làm cho Triệu Hướng Tiền nghe mà nổi cả da gà, nhưng mà người trong cuộc lại còn không có nửa điểm tự giác.

- “Triệu Hướng Tiền, cậu có việc gì thì cứ làm trước đi, tôi ở đây trông coi đội trưởng Mạc.”

Liễu Doanh cười nói, tựa như không nhìn thấy sự xấu hổ trong phòng bệnh.

- “Tôi không có việc gì.”

Triệu Hướng Tiền cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

Tầm mắt của Liễu Doanh rơi vào cái chén bên cạnh, nhưng mà Triệu Hướng Tiền không nhìn cô ta nên cho dù Liễu Doanh dùng ánh mắt ám chỉ thì người ta cũng nghe không hiểu.

Liễu Doanh nói thẳng:

- “Cái chén này, có phải nên tẩy một chút hay không?”



Triệu Hướng Tiền gật đầu, thừa dịp Liễu Doanh muốn đi đến chạm vào cái chén thì Triệu Hướng Tiền vội vàng bắt lấy cái chén, cậu ta nói:

- “Bác sĩ Liễu, không dám làm phiền cái tay trị bệnh cứu người này của cô.”

Chê cười, nếu cái chén này bị Liễu Doanh cầm đi, cậu ta còn phải bỏ tiền đi mua cái mới.

- “Không sao đâu.”

Liễu Doanh muốn cầm lấy nhưng Triệu Hướng Tiền vẫn không nhúc nhích.

Liễu Doanh tức giận trong lòng, đúng lúc, bác sĩ đi vào kiểm tra phòng , khi y tá chích thì Liễu Doanh liền cướp làm.

Mạc Ti Vũ lạnh lùng mở miệng nói:

- “Bác sĩ Liễu, cô làm bác sĩ đều rảnh rỗi như vậy sao? Rảnh rỗi đến ngay cả việc của y tá cũng làm luôn?”

Lời của anh không lưu tình một chút nào.

Liễu Doanh đứng ở nơi đó, nắm kim tiêm, động thủ cũng không phải, không động thủ cũng không phải.

Cuối cùng, vẫn là bác sĩ tới hóa giải sự xấu hổ này.

Sau khi kiểm tra phòng xong, bác sĩ gọi Triệu Hướng Tiền đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Doanh và Mạc Ti Vũ.

Liễu Doanh tiến lên một bước, cô ta thâm tình nhìn Mạc Ti Vũ rồi nói:

- “Đội trưởng Mạc, ân cứu mạng lớn hơn trời, huống chi, anh đã cứu tôi hai lần, đặt ở cổ đại mà nói thì nên phải lấy thân báo đáp.”

Liễu Doanh nhìn ngũ quan lạnh lùng kia của Mạc Ti Vũ thì trái tim của cô ta không khỏi hung hăng nhảy một cái.