Chương 11: Có Độc

Lục Ý lôi kéo Tiêu Sắt Sắt vào cạnh bàn, một cái giỏ hoa quả đã được đặt lên bàn.

Lục Ý cầm quả lựu đi ra, cười nói: “Tiểu thư ngươi xem, quả lựu chín này, khẳng định chắc ngon lắm, ta lột cái này cho ngươi.”

“Nhục nhã nhục nhã, quả lựu này đâu có đẹp? Màu hồng cùng mông khỉ giống nhau.” Tiêu Sắt Sắt miệng cự tuyệt, “Lục Ý, vừa rồi Lô mụ mụ vào, ngoài đem hoa quả ra, còn làm gì không?”

“Tiểu thư ngươi sao lại hỏi cái này?” Lục Ý nghĩ thầm, tiểu thư chính là đứa nhỏ tính bướng bỉnh, tựa như nói thật: “Nàng chỉ nói đem hoa quả đến, sau đó tới giá sách đánh giá mấy lần rồi đi. Ta xem trong lòng nàng còn ghi hận đối với tiểu thư, sắc mặt với ta cũng không có chút điểm tốt.”

Tiêu Sắt Sắt đoạt lấy quả lựu trong tay Lục Ý, thả lại rổ, tiếp theo đi đến giá sách, vừa nói: “Khó coi như vậy, ngươi cũng không cho ăn.”

Lục Ý không rõ lắm, liền nhìn Tiêu Sắt Sắt ở chỗ giá sách sờ soạng, tiếp theo nhưng lại tìm ra một chiếc trâm hoa.

Lục Ý kinh ngạc: “Trâm hoa kia thật lạ mắt! Tiêu thư không có cái như vậy nha.”

Đương nhiên không có. Tiêu Sắt Sắt thầm nghĩ: Trâm hoa này rõ ràng là Lô mụ mụ vừa rồi nhét vào, nếu đoán không sai, có thể là trâm hoa của Tiêu Văn Thúy.

Xem ra, ăn trộm đúng là Lô mụ mụ. Ác nô cũng quá điêu ngoa, vừa ăn cướp vừa la làng, đem Tiêu Túy đánh ra thành như vậy.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Lục Ý, ngươi đi gọi cha qua đây, chúng ta cùng nhau ăn hoa quả.”

Lục Ý có chút khó hiểu, “Tiểu thư ngươi vừa rồi nói hoa quả xấu không ăn sao? Được rồi được rồi, Lục Ý liền đi ngay.” Nói xong một mạch chạy đi.

Khi Lục Ý đi rồi, Tiêu Sắt Sắt thừa dịp không người, đi vào phòng bếp, trộm một bàn đồ ăn nguội bưng về.

Đồ ăn nguội này là đồ qua đêm, nàng đem dầu cải lau ở phía bên trên cây trâm, đem cây trâm bỏ về chỗ cũ, tiếp theo lại làm nhuyễn hoa quả, phá đi hỗn hợp huyết thanh.

Vội nghỉ ngơi không bao lâu, ở ngoài Thu Sắt viện, có tiếng bước chân truyền đến.

Vốn Tiêu Văn Thúy đang bị giam, nàng trang phục tươi đẹp đi tới cửa, chỉ vào Tiêu Sắt Sắt rồi mắng: “Ngươi này ngốc tử, ta biết là ngươi trộm trâm hoa của ta!”

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Nhị tỷ tỷ, ta không có trộm đồ vật.”



“Phi, ngươi tay chân rõ ràng không sạch sẽ, đừng tưởng rằng ngươi là ngốc tử ta sẽ không hoài nghi ngươi!” Tiêu Văn Thúy sai tỳ nữ bên người, “Tịch thu giá sách cho ta!”

Hai cái tỳ nữ bên cạnh vội vàng đi thu thập.

Tiêu Sắt Sắt ngây ngốc nhìn các nàng, lại nhìn Lô mụ mụ đắc ý bên cạnh Tiêu Văn Thúy, khóe môi có nếp nhăn trên mặt khi cười.

Mắt liếc ở ngoài Thu Sắt viện, vừa lúc, Lục Ý dẫn cha nàng đến đây.

“Tiêu Văn Thúy, ai cho phép ngươi đi ra?”

Tiêu Khác vừa thấy Tiêu Văn Thúy, trên mặt lập tức hiện tầng u ám. Hiện giờ chính là thời buổi rối loạn, nữ nhi này như thế nào không làm hắn bớt lo?

Tiêu Văn Thúy cũng ngây dại. Vì sao cha lại đến?

Nàng hô: “Đều là ngốc tử Tiêu Sắt Sắt này trộm trâm hoa của ta, ta chỉ là đang đến lấy lại!”

Lục Ý cùng quay về vội nói: “Không đúng a nhị tiểu thư, ngày đó ngươi nói rõ ràng, trong phòng lúc đó chỉ có đại tiểu thư, Lô mụ mụ, cùng tỳ nữ ngươi còn có tam tiểu thư, tứ tiểu thư căn bản không có vòng qua phòng của ngươi a.”

“Này…” Tiêu Văn Thúy hết ngôn ngữ, trở mặt quát: “Ta nhớ lầm! Tiêu Sắt Sắt cũng có đến!”

“Hồ nháo!” Tiêu Khác tức giận.

“Ta không hồ nháo!” Tiêu Văn Thúy hô: “Lô mụ mụ vừa rồi đến Thu Sắt viện đem hoa quả, tận mắt thấy chiếc trâm ta đang tìm, đã bị Tiêu Sắt Sắt ngốc tử kia giấu ở chỗ giá sách!”

Lúc này tỳ nữ đích thực tìm trâm ở chỗ giá sách, trong đó có một người tỳ nữ tên Đỗ Quyên, đem trâm hoa tới trước mặt Tiêu Văn Thúy cùng Tiêu Khác.

Tiêu Văn Thúy vội hỏi: “Chính là cái này! Cha ngươi xem, quả nhiên là ngốc tử trộm trâm hoa của ta!”

Tiêu Khác đáy mắt âm tình bất định, nghĩ Sắt Sắt trở thành Cẩn vương phi, bên ngoài lại có nhiều thế lực cản trở hôn sự, Tiêu Khác liền cảm thấy thật đau đầu.

Đại sự bất quá còn chưa đến, trâm hoa chỉ là chuyện nhỏ, hắn có lòng nào thảnh thơi mà đi quản?

“Quên đi Văn Thúy, Sắt Sắt chỉ là ngu dại, không phải cố ý. Ngươi cầm trâm hoa về trước, cũng không cần đóng cửa.”



“Cái gì?” Tiêu Văn Thúy mở to hai mắt nhìn, “Cha thật bất công! Ngốc tử trộm trâm hoa của ta, ngươi còn bảo ta quên đi?”

Tiêu Sắt Sắt giờ phút này đáy lòng cảm thán trí lực Tiêu Văn Thúy. Tiêu Khác muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, là bởi vì hắn tinh thần áp lực rất lớn, rất là mệt mỏi, Tiêu Văn Thúy nhưng vẫn là không thuận theo mà nghe lời, đây chính là muốn cha mình định tội, lại muốn giam lại suy nghĩ sao?

Tiêu Sắt Sắt trong lòng cười lạnh: Tiêu Văn Thúy, các ngươi đều đến đây, liền đừng hòng nghĩ được có thể thoát ra ngoài.

“Cha, nhị tỷ tỷ, vừa rồi là Lô mụ mụ tặng hoa quả cho ta làm nước uống.” Tiêu Sắt Sắt nói xong, phải đi bưng một chén hỗn hợp nước hoa quả đem tới, “Các ngươi xem có đẹp hay không? Nếm thử chút đi, ăn tốt lắm.”

Tiêu Khác cùng Tiêu Văn Thúy cúi đầu nhìn chén nước hoa quả, cũng không biết chỉ dùng vài loại hoa quả cùng một chỗ, màu sắc rực rỡ, còn nhìn thấy bọt, trông thật sự buồn nôn.

Tiêu Văn Thúy mắng: “Ghê tởm như thế chính ngươi ăn đi, đừng dọa đến chúng ta!”

“Các ngươi không ăn a, đây chính là món ta khổ sở để làm ra….”

Tiêu Sắt Sắt mất mát thì thào: “Các ngươi không ăn, ta đây cũng không ăn, liền đổ vào chậu hoa vậy.”

Bên người vừa lúc có chậu hoa, Tiêu Sắt Sắt tùy tay liền đem chén nước hoa quả đổ vào, buông bát, vỗ tay, lại nghe thấy thanh âm Tiêu Văn Thúy hét lên sự hãi.

“Hoa! Hoa!”

Hoa khô.

Chỉ trong giây lát, một chậu hoa đang xanh tươi, thế nhưng lại chết héo.

Tiêu Sắt Sắt che miệng cả kinh nói: “Hoa của ta vì sao lại gục đầu xuống?”

Lục Ý cũng nói: “Không phải chỉ là chén nước hoa quả, như thế nào lại liền héo rũ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là có độc!”

Nhất thời, ánh mắt đều dừng trên người Lô mụ mụ, hoa quả này chính là nàng ta đưa tới.

Lô mụ mụ sợ run cả người, nói: “Lão nô chính là tặng một chút hoa quả cho tứ tiểu thư mà thôi, này, này…. Lão nô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra a”