Chương 87: Đại tẩu tương lai

La Duy ra khỏi doanh, đi thẳng hướng đông, tận khi đến một sơn động mới dừng lại.

Vệ Lam hỏi: “Công tử chờ người ở đây?”

La Duy nói: “Ừ, chúng ta ở chỗ này chờ một chút.”

Sau nửa canh giờ, một đoàn người ngựa chạy đến trước mặt La Duy.

La Duy hỏi nữ tử duy nhất trong đám người: “Cô nương là Diệp Tú?”

Nữ tử tên Diệp Tú nhìn La Duy, người này gọi tên nàng thuận miệng như thế, nhưng nàng lại không biết người này.

La Duy cười: “Tại hạ La Duy, La Khải là đại ca ta.”

Nghe nói là đệ đệ của La Khải, khuôn mặt Diệp Tú có chút đỏ lên, ngồi ở trên lưng ngựa nói: “Là La Khải bảo ngươi tới?”

La Duy chỉ vào một thạch đình bên cạnh sơn đạo đã lâu năm, rách nát không chịu nổi: “Chúng ta hãy ngồi xuống rồi nói đi.”

Diệp Tú xuống ngựa, không nghi ngờ gì theo sát La Duy đi vào thạch đình, mặt đối mặt ngồi xuống.

La Duy lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tú, nhưng cái tên này y đã ghi nhớ suốt mười năm. Diệp Tú, con gái một nô ɭệ bỏ trốn, đại đương gia nơi Ô Sơn gió táp, lão đại của một đám mã phỉ, cũng là duyên cớ khiến đại ca La Khải mãi không chịu lập gia đình. La Duy nhìn Diệp Tú trước mặt, một thân áo đỏ không tính là xinh đẹp, làn da còn ngăm đen, nhưng lại có khí chất hiên ngang cùng sự giỏi giang mà nữ tử bình thường không có, dáng người cao gầy, một đôi mắt xếch thần thái phi dương. Kiếp trước La Khải đến chết cũng không cho người nhà biết đến sự tồn tại của Diệp Tú, đến khi sinh mệnh của hắn

đi đến hồi kết, chúng bạn xa lánh, là nữ tử này một mình cưỡi ngựa xông vào ngàn quân vạn mã, cuối cùng hai người chết cùng một chỗ, máu thịt hòa vào nhau, thấm xuống cát vàng, không ai có thể chia lìa họ nữa.

Diệp Tú thầm đánh giá La Duy, nhìn tuổi, người này hẳn là tam đệ trong lời La Khải, đúng là xinh đẹp động lòng người.

“Đại ca của ta một mực không cho chúng ta biết về cô nương.” La Duy mở miệng nói. Kiếp trước đến tận khi Diệp Tú chết, y mới biết được sự tồn tại của người này, kiếp này, y sẽ không để chuyện tiếc nuối như thế xảy ra nữa.

Diệp Tú bất đắc dĩ cười: “Tam công tử sao lại biết ta?”

La Duy cười nói: “Nhị ca ta đã vợ con đề huề, thế nhưng đại ca vẫn không chịu thành gia lập thất, đệ đệ như ta đây đương nhiên phải để tâm. Đại ca của ta giấu kỹ, bất quá, biết được sự tồn tại của Diệp cô nương cũng không phải việc khó.”

Diệp Tú đáp lời: “Tam công tử biết những gì về ta?”

La Duy nói: “Thân phận của Diệp cô nương đích xác rất xấu hổ.”

Nụ cười của Diệp Tú lập tức biến mất, nàng là con gái nô ɭệ bỏ trốn, thân phận này, muốn ở bên La Khải chỉ là si tâm vọng tưởng, điểm này, nàng so với bất luận kẻ nào đều tinh tường hơn cả.

La Duy lại nói: “Nếu ta muốn Diệp cô nương rời khỏi đại ca ta, cô nương có nguyện ý không?”

Diệp Tú lắc đầu: “Ta không cần danh phận.”

La Duy nói: “Trên đời này, nào có nữ tử không muốn một danh phận?”

Diệp Tú nghiêm mặt nói với La Duy: “Ta không cần, chỉ cần có thể ở bên chàng là được.”

“Liều mạng hy sinh một đời, chỉ để tận quân một đêm hoan?” La Duy nhìn qua Diệp Tú cười.

“Cái gì?” Diệp Tú là nữ tử hoang dã, không hiểu lời của La Duy.

Nếu như không phải biết rõ kết cục cuối cùng, La Duy thực sự không thể ngờ La Khải sẽ yêu một nữ tử như vậy, cuộc sống của nàng và bọn họ không giống nhau, so với những nữ tử xung quanh họ không hề có một điểm tương đồng. Nhị tẩu Hứa Nguyệt Diệu tuy là con gái thợ săn, nhưng ai cũng phải công nhận nàng là một đại mỹ nhân, tính tình cũng nhu thuận, ủ được Nữ nhi hồng, lên được phòng khách, vào được phòng bếp, là hiền thê, cũng là lương mẫu. Diệp Tú này làm thế nào hấp dẫn được đại ca La Khải?