Đêm, cửa cung đã đóng.
La Duy cùng Hưng Võ đế duyệt tấu chương tại điện Trường Minh.
Triệu Phúc vội vàng chạy vào, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Vân Quan cấp báo.”
“Tuyên.” Thần tình Hưng Võ đế biến đổi, Vân Quan cấp báo luôn luôn là chuyện không hay.
La Duy lẳng lặng ngồi ở một bên, một năm này Bắc Yến xâm lược, nhị hoàng tử Long Huyền ra
chiến trường, cuối cùng đắc thắng về triều, nhưng đây là trận chiến bại đầu tiên của đại ca La Khải, cũng là nguyên nhân khởi màn chiến tranh Chu-Yến. Chuyện nên phát sinh đã phát sinh, chỉ là La Duy muốn thay đổi hết thảy kết cục.
“Điên rồi!” Hưng Võ đế mắng: “Tư Mã Trường Thiên điên rồi! Trẫm và
Nam Chiếu vừa ký hiệp ước đồng minh, hắn đã lập tức
phát binh! Kẻ này điên rồi! Điên rồi!”
Kỳ thật đây không phải ý của Hoàng đế Bắc Yến – Tư Mã Trường Thiên, muốn đánh trận này trận là thái tử Bắc Yến – Tư Mã Tru Tà. La Duy cúi đầu, bày ra bộ dáng lo âu, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Đây là nhị hoàng tử Đại Chu cùng thái tử Bắc Yến phối hợp diễn xuất mà thôi, thanh đao trong tay Long Huyền rốt cục bắt đầu dừng ở trên người La gia, từ giờ trở đi hắn muốn từng đao từng đao róc đi máu thịt La gia, La Khải là người đầu tiên. Mà Tư Mã Tru Tà muốn mượn trận này trừ bỏ kẻ phụ hoàng y
thương yêu nhất, cũng là đối thủ lớn nhất trên con đường đoạt ngai vàng của y, tam hoàng tử Bắc Yến – Tư Mã Thanh Sa. Kiếp
trước
hai người đều đã đạt được mong muốn, La Khải bại trận, trưởng tử của hữu tướng là Liễu Ngộ Sinh trở thành phó soái Vân Quan, sau này, sẽ dần dần chiếm hết binh quyền của La Khải. Tư Mã Thanh Sa chết trận, Bắc Yến không còn ai là đối thủ của Tư Mã Tru Tà. La Duy nghe tiếng mắng giận dữ của Hưng Võ đế bên cạnh, cẩn thận thu liễm sát ý trong lòng, không để người ngoài nhìn ra nửa phần.
“Bệ hạ.” La Duy chờ Hưng Võ đế phát tác xong, đứng dậy quỳ xuống nói với Hưng Võ đế: “Tiểu thần xin được tới Vân Quan.”
Hưng Võ đế ngoài ý muốn nói: “Duy nhi muốn ra chiến trường?”
“Bệ hạ.” La Duy nói: “Bắc Yến là kẻ địch lớn nhất của Đại Chu ta, tiểu thần muốn tận mắt nhìn xem, bọn họ là loại người nào. Hậu quả chiến tranh là như nhau, dân chúng lầm than, tại sao Bắc Yến Hoàng đế, đường đường vua của một nước lại không hiểu!”
“Ngươi cứ đứng lên mà nói.” Hưng Võ đế sao có thể yên tâm để một đứa trẻ như La Duy tới Vân Quan. “Duy nhi, ngươi không phải võ tướng, cũng chưa từng tập võ, sao có thể ra sa trường?”
La Duy vẫn quỳ nói: “Bệ hạ, huynh trưởng tiểu thần sẽ bảo vệ tiểu thần bình an. Bệ hạ từng nói với tiểu thần, sống trên đời, cái gì cũng nên trải qua một chút, tiểu thần lần này
muốn
xem chinh chiến Tu La trường đến tột cùng mang bộ dáng gì.”
“Ngươi không sợ?” Hưng Võ đế hỏi.
La Duy trả lời: “ Hai vị huynh trưởng của tiểu thần đều tòng quân làm tướng, tiểu thần từ nhỏ
đã
nghe hai người kể chuyện chinh chiến sa trường, tiểu thần không có lý do để sợ hãi.”
“Duy nhi…” Hưng Võ đế nói: “Nghe và xem là hai việc khác nhau. Ngươi tuổi còn nhỏ, không đi cũng được mà.”
La Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời: “Bệ hạ, ngài cảm thấy La Duy không thể trọng dụng, là người nhát như chuột sao?”
Hưng Võ đế nhìn La Duy một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, La Duy đối với Hưng Võ đế mà nói là một sự kinh hỉ, không riêng gì bởi vì y là con của ngài
cùng La Tri Cẩm, mà còn bởi y trí tuệ hơn người, gan dạ sáng suốt cũng hơn người. “Duy nhi, ngươi thật sự không sợ?” Hưng Võ đế hỏi.
“Tiểu thần nguyện đi Vân Quan rèn luyện một phen.” La Duy quỳ cúi sát đất nói.
“Được!” Hưng Võ đế không hề nghĩ nhiều, ngài
có tâm bồi dưỡng La Duy, ắt sẽ cho La Duy cơ hội rèn luyện, hùng ưng sẽ phải giương cánh mà bay, không thể suốt đời ở bên ngài
được.