Chương 68: Phu thê hoàng gia

Sau khi hỏi thăm tình hình gần đây của Long Tường, Liễu phi hỏi Long Huyền: “Cữu cữu ngươi đã tới gặp ngươi chưa?”

Sau khi Lý quý phi chưởng quản hậu cung, Liễu Song Sĩ không thể giống như trước tùy tiện tìm lý do để tới gặp muội muội quý phi của mình.

“Vâng, đã tới.” Long Huyền nói.

“Cữu cữu ngươi có nói cái gì không?” Liễu phi hỏi.

“Cũng chưa nói cái gì ạ.” Long Huyền đang nói chuyện, Liễu phi lại kịch liệt ho khan.

“Mẫu phi?” Long Tường lúc này mới nhìn ra thân thể Liễu phi không tốt, liên tục hỏi: “Mẫu phi, người làm sao vậy?”

Long Huyền thay mẹ đẻ vỗ lưng, một bên có cung nữ đi lên, rót nước đưa thuốc, bận bịu hẳn lên.

“Cũng không biết là làm sao…” Liễu phi hơn nửa ngày mới ngừng ho, nói: “Bệnh ho khan này mãi cũng không chuyển biến tốt!”

Long Huyền nói: “Gọi thái y đến xem đi.”

Liễu phi nói: “Hôm qua vừa gọi thái y đến xem, kê đơn thuốc, chỉ là nương cảm giác không có tác dụng lắm.”

“Mẫu phi.” Long Huyền nói: “Hãy đưa đơn thuốc cho nhi thần.”

Liễu phi uống thuốc theo đơn, Long Huyền sẽ cùng Liễu Song Sĩ ra ngoài cung tìm đại phu xem lại.

“Mẫu phi.” Long Tường ở một bên hỏi: “Phụ hoàng có biết người bị bệnh không?”

Liễu phi nói: “Phụ hoàng ngươi rất bận rộn.”

“Phụ hoàng không tới thăm người?” Long Tường kêu lên.

“Câm miệng!” Long Huyền quát bảo Long Tường ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Đây là nơi nào, có thể nói lung tung sao?”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Long Tường không thể ngờ rằng, sau khi mình đi Nam Chiếu, mọi chuyện đã thay đổi đến nhường nào?

Long Huyền chỉ là bảo Long Tường đừng nói nữa. Sự tình

có chút kì lạ, Long Huyền đã sớm cảm giác được, sau lưng mình có một bàn tay, thật chậm rãi, đẩy hắn xuống vách núi sâu vạn trượng.

Triệu Phúc lúc này cùng thái y đến.

“Nương nương thân mình có tốt lên chút nào không?” Triệu Phúc tất cung tất kính hỏi Liễu phi.

“Đỡ một chút.” Liễu phi đối với vị tổng quản thái giám điện Trường Minh này luôn khách khí: “Công công hầu hạ bệ hạ thật vất vả.”

Triệu Phúc vội vàng cười nói: “Bổn phận của nô tài là hầu hạ bệ hạ.”

Triệu Phúc nhìn Liễu phi uống thuốc, cứ cách mấy ngày, Triệu Phúc đều sẽ tận mắt đến nhìn Liễu phi uống thuốc. Đây cũng là một vị quý phi nương nương từng được nhận thánh sủng, Triệu Phúc thầm nghĩ, thật đáng tiếc! Tâm rất ngoan

(độc ác),

bệ hạ không muốn giữ lại.

Liễu phi uống thuốc, tự mình cho Triệu Phúc tiền thưởng. Hưng Võ đế không đến, ả

chỉ có thể hy vọng Triệu Phúc nhắc tới mình trước mặt Hưng Võ đế nhiều một chút, để Hưng Võ đế nghĩ đến những điểm tốt của mình.

Triệu Phúc nhận tiền thưởng, liền đi.

Liễu phi cười với Long Huyền: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, Tường nhi lại trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, được chứ?”

Long Huyền gật đầu.

Bên ngoài điện Trường Minh, La Duy nhìn Triệu Phúc đi tới.

“Công tử.” Triệu Phúc thấy La Duy từ xa liền hành lễ vấn an.

“Công công tới gặp Liễu phi nương nương?” La Duy cười hỏi.

“Đúng vậy ạ.” Triệu Phúc nói: “Liễu nương nương vẫn bệnh, mãi cũng không thấy khỏe lên.”

Vẻ tươi cười trên mặt La Duy không đổi, Triệu Phúc cứ vài ngày lại đi nhìn Liễu phi uống thuốc, xem ra Hưng Võ đế không muốn giữ lại mạng của Liễu phi. Cũng dễ hiểu, một đế vương, sao có thể chịu đựng một người đầu gối tay ấp giở âm mưu thủ đoạn với chính mình?

“Công tử.” Triệu Phúc nói với La Duy: “Hôm nay là sinh nhật nhị điện hạ.”

La Duy nhớ lại, đúng vậy, ngày cuối cùng của tháng năm, không phải là sinh nhật Long Huyền sao?

“Đúng vậy.” La Duy cười cười, nói: “Ta thiếu chút nữa đã quên.”

“Công công.” La Duy đến gần Triệu Phúc vài bước, nhỏ giọng nói với Triệu Phúc: “Ngươi là người bên cạnh bệ hạ, có một số việc ngươi nên nhắc nhở bệ hạ, giả như, đứng phía sau Liễu phi nương nương có rất nhiều binh tướng Đại Chu? Có một số việc làm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân.”

Liễu phi còn chưa đến lúc chết, Liễu phi cùng gia tộc của ả

phải đồng loạt tiêu diệt mới được, tựa như kiếp trước Long Huyền làm với La gia của y. Long Huyền và Liễu Song Sĩ đều không ngốc, nếu Liễu phi chết, bọn họ sẽ vì sinh mệnh của mình mà liều chết giãy dụa, đó không phải cảnh tượng La Duy muốn xem, kể từ đây, Đại Chu cũng bắt đầu rối loạn.

Triệu Phúc ngẩng đầu nhìn La Duy, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp, rõ ràng là một khuôn mặt mỉm cười, nhưng lại không khiến

người ta nhận ra chút hơi ấm nào.