Trịnh Cảnh Phong trong lòng giao chiến, không biết nên nói gì với La Duy.
Chỉ chốc lát sau, tường viện Trịnh gia ầm ầm sập, lửa bắt đầu lan sang nhà hàng xóm.
“Công tử.” Long Thập ôm một đứa trẻ còn trong tã lót quay về.
“Đây là người nhà ngươi phải không?” La Duy tiếp nhận đứa bé, ôm trong tay, “Xảy ra chuyện lớn thế này, nó vẫn còn có thể ngủ say.”
Trịnh Cảnh Phong cơ hồ rơi lệ, lại chỉ nhìn Long Thập.
Long Thập liền nói: “Xin lỗi, khi chúng ta vào, chỉ có nó bị giấu trong tủ áo.”
La Duy hỏi: “Không ai khác còn sống?”
“Vâng.” Long Thập đáp.
Nếu Trịnh Cảnh Phong không dựa lưng vào vách tường, nhất định sẽ xụi lơ ngã trên mặt đất.
La Duy lạnh lùng nhìn, Trịnh thượng thư kiếp trước là đứa con có hiếu, là hiền phu, là từ phụ, là huynh trưởng tốt, tóm lại đó là một người trọng tình thân, đây là ưu điểm của gã, đồng thời cũng là khuyết điểm. “Nó là gì của ngươi?” La Duy ôm đứa bé, hỏi Trịnh Cảnh Phong đang thất thần.
“Con trai…” Trịnh Cảnh Phong phun ra hai chữ.
“Công tử!” mấy người Thập Nhất lúc này cũng trở lại, bọn họ mang đến một thi thể, còn nhìn về phía La Duy lắc đầu.
“Mang theo người chết trở về làm cái gì?” La Duy lại nhíu mày.
Thập Tam ngồi xổm xuống,
cởϊ áσ ngoài của xác chết ra, bên trong rõ ràng là công phục
(nôm na là
trang phục đi làm)trong nha phủ Úc Châu.
“Xem ra bọn họ vẫn
truy đuổi.” La Duy nhìn thoáng qua, liền xoay đi, không hề nhìn, nói với Trịnh Cảnh Phong: “ Tri phủ đại nhân của chúng ta sợ rồi sao? Nói không chừng bọn họ ngay từ đầu đã tính đến nước cờ này.”
Trịnh Cảnh Phong biết quy củ của Long Huyền, phạm sai lầm, gϊếŧ không tha. Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã không đợi kịp? Bọn họ không tin sự trung thành của mình sao? Thật sự là gϊếŧ người diệt khẩu, không phải La Duy làm?
La Duy đóng cửa sổ lại, nói với Trịnh Cảnh Phong: “Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, chủ tử ngươi chỉ tin điều này.”
Ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến âm thanh sập đổ của mọi vật, mọi người bất lực kêu khóc, khói đặc cuồn cuộn, cả con phố bị bao trùm trong biển lửa.
La Duy thật cẩn thận ôm đứa bé đang ngủ say, “Trịnh tiên sinh, mạng của nó phụ thuộc vào tiên sinh.”
Trịnh Cảnh Phong sợ La Duy ra tay hại con gã, đây là độc đinh duy nhất của Trịnh gia, “Ngươi có thể để cho cha con ta sống?”
Gã
hỏi La Duy.
“Ta sẽ cố hết sức.” La Duy nói: “Trên đời này có chuyện gì là tuyệt đối cơ chứ?”
“Không có vật chứng…” Trịnh Cảnh Phong nói.
La Duy cười nói: “Thỏ khôn núp trong hang, tiên sinh là người thông minh cẩn thận, sao có thể chỉ có một nơi cất giữ đồ vật?”
Trịnh Cảnh Phong nói: “Nếu ta cũng chỉ là một kẻ bất tài?”
La Duy đến gần Trịnh Cảnh Phong, nụ cười trên mặt có vẻ phá lệ ôn hòa, “Tiên sinh đừng đánh cược mạng sống với ta, nếu tiên sinh có ý chống đối, ta đây không ngại giúp chủ nhân của tiên sinh bớt đi một việc đâu.”
Trịnh Cảnh Phong lạnh nhạt: “Công tử không muốn phá án?”
“Muốn chứ!” La Duy nói: “Nhưng ta là kẻ chưa bao giờ cưỡng cầu. Tiên sinh không giúp được ta, ta sẽ nhờ người khác, ta có thể biết được sự tồn tại của tiên sinh, tất nhiên cũng biết sự tồn tại của người khác, không phải sao?”
“Công tử không biết rằng bên cạnh ta vẫn có hộ vệ sao?”
“À, Danh Kiếm sơn trang sao? Bọn họ đều chết cả rồi.”
Trịnh Cảnh Phong không biết phải làm sao, La Duy này đã biết tất cả, khiến gã không có sự lựa chọn nào khác. Gã chỉ cầu mình và gia tộc nhất thế vinh hoa, nhưng tất cả người nhà, trừ đứa bé còn nằm trong tã lót này, đều đã chết, ngay cả mạng sống cũng không còn, còn nói cái gì vinh hoa chứ? Hiện tại gã chẳng cầu vinh hoa, mà chỉ cầu
mạng sống.