Chương 8: Mua (4)

Cố Minh Nguyệt đỗ xe xong, đi dọc theo chợ đêm vào con ngõ hình chữ T, phía sau ánh đèn sáng rực như ban ngày, tiếng người ồn ào, nhưng hai con hẻm bên trái và phải lại tối tăm lạ thường. Cây xanh bên đường sum sê lá cành, bóng đổ che kín ánh đèn đường.

Các cửa hàng hai bên đã đóng cửa.

Không có một bóng người.

Cô bật đèn pin, đi men theo các cửa hàng đã đóng kín.

Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy tấm giấy A4 bám bụi trước cửa của căn cuối hẻm, trên đó có viết cho thuê mặt bằng, giá cả thỏa thuận, và một chuỗi số điện thoại.

Cô bấm số, cố tình làm giọng trầm xuống, “Có phải cửa hàng cuối hẻm bên trái chợ đêm Thanh Mã là của cô không? Tiền thuê bao nhiêu?”

Tuần trước cô có tới một phòng khám ở con phố bên cạnh để châm cứu, nắm được tình hình xung quanh, hai ngõ tối tăm này không thể lên giá nổi. Trừ cửa hàng giặt là và tiệm mát xa là làm ăn tốt, các cửa tiệm khác phần lớn là hàn điện làm khung sắt, gia công.

Thuê làm kho hàng thì rất hợp lý, hơn nữa cô đã kiểm tra, con phố này không có camera.

“Cô định thuê bao lâu?” Giọng một phụ nữ trung niên cất lên, tiếng quân bài mạt chược lách cách vang lên bên cạnh.

Cố Minh Nguyệt cậu tag giọng, “Một tuần.”

“Không cho thuê.”

“Tôi trả một nghìn tiền thuê, trữ ít hàng, một tuần sau tôi sẽ dọn đi.”

“Một tuần là một cái chớp mắt, một nghìn không lấy thì lãng phí.” Một giọng đàn ông đột nhiên chen vào, rõ ràng là đang khuyên người phụ nữ.

Im lặng một lúc, người phụ nữ mới đáp, “Được.”

Cố Minh Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh, “Giờ cô có thể đến đây một chuyến không? Tôi cần để đồ ngay bây giờ.”

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Giọng nữ có phần không kiên nhẫn.

“Chỉ cần cô tìm người mang chìa khóa đến là được.”

“Cô chơi đi, tôi mang chìa khóa đến.” Người đàn ông vừa nói, “Cô đang ở cửa hàng phải không?”

“Phải.”

“Vậy cô chờ vài phút.”

Nói là vài phút, nhưng gần một tiếng sau người đàn ông mới đến.

Anh ta đi xe điện màu hồng, áo phông vắt trên vai, quần ngắn nhàu nhĩ có mấy lỗ do tàn thuốc. Đôi mắt tam giác của anh ta không ngừng nhìn về phía Cố Minh Nguyệt.

Cố Minh Nguyệt quan sát anh ta một lúc rồi phá tan sự im lặng, “Tháng sau là sinh nhật bố tôi, tôi muốn mua một số đồ gửi về.”

Cô nói bằng tiếng phổ thông chuẩn, người đàn ông kéo áo phông xuống, “Quê của cô ở đâu?”

“Ở Từ Thành...”

Từ Thành là một huyện dưới Giang thành, không nhiều người biết, người đàn ông chưa từng đến, không biết nói gì tiếp.

Cuộc trò chuyện dừng lại, anh ta lấy một chiếc chìa khóa từ chùm chìa khóa kêu lách cách, sau đó mở WeChat, yêu cầu Cố Minh Nguyệt chuyển tiền, “Tiền thuê là một nghìn, tiền đặt cọc là một nghìn.”

Cố Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi không ký hợp đồng, chỉ thuê vài ngày để cất đồ, miễn đặt cọc đi.”

Người đàn ông nhíu mày, “Ai mà thuê nhà không đặt cọc chứ...”

“Đây là nhà thô, không có gì, sợ cái gì?”

Người đàn ông không biết nói gì, “Được, một nghìn thì một nghìn, nói trước, một tuần nhé, nếu có ai đến xem nhà, cô phải mở cửa.”

“Được.”

Đợi anh ta rẽ đi khuất, Cố Minh Nguyệt mới cúi người mở cửa.

Ổ khóa của cửa cuốn đã bị gỉ, cô phải tốn rất nhiều sức mới mở được cửa.

Mùi mốc xộc vào mũi, còn có mùi thuốc lá nồng nặc, cô quay đầu ho vài tiếng, dùng đèn pin xem xét tình hình bên trong cửa hàng.

Sàn nhà là bê tông, tường đã tróc sơn, bề mặt tường lốm đốm như bị rộp, không khí có phần u ám. May mà đèn vẫn còn sáng, mặc dù công suất không cao nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ.

Cô lấy một chiếc hộp giấy từ không gian ra trải xuống, sau đó quay lại xe.

Khi ngả ghế xe ra, cô nằm xuống.

Vừa thả lỏng cơ thể, các giác quan tự động đóng lại, mí mắt nặng trĩu như có nam châm, nhưng cô không thể ngủ được. Việc thuê kho vốn định từ từ, nhưng vụ hỏa hoạn ở khu Cẩm Trình đã khiến cô thay đổi ý định. Dấu hiệu của ngày tận thế đã xuất hiện, nếu không nhanh chóng tích trữ hàng hóa, khi giá cả tăng lên, số tiền bán nhà bán xe của cô sẽ không đủ.

Cô đã mua đủ thuốc men, giờ chỉ cần thực phẩm và lều khẩn cấp...

Suy nghĩ một hồi, cô mơ màng cho đến khi trời sáng. Cô uống nửa chai nước khoáng rồi vội vàng đến chợ nông sản.

Chợ nông sản buổi sáng tấp nập người qua lại, hai bên đường bị các nông dân trồng rau quả chiếm giữ, con phố bỗng trở nên chật chội hơn nhiều. Cô đứng trong đám đông, bị dòng người xô đẩy như lúc cao điểm sáng đi tàu điện.

Trong lúc chờ đo thân nhiệt, hai ông lão đẩy xe ba gác ở cửa chợ tranh cãi về vị trí.

Ai cũng muốn chiếm vị trí đẹp, ông lão mặt tròn phàn nàn rằng ông lão còng lưng không để xe ngay ngắn, chửi bới om sòm.

Ông lão còng lưng cũng có xe bên cạnh, nếu để xe ngay ngắn thì không còn chỗ cho ai, nên ông không muốn.

Ông lão mặt tròn cho rằng ông không hiểu quy tắc, nên đã đỗ xe bên ngoài xe ba gác của ông lão còng, chắn hết cả đường đi, khiến người qua lại không thể mua trái cây của ông.

Cuối cùng, ông lão còng lưng đành nhượng bộ, đẩy xe đi.

Cố Minh Nguyệt nhìn vào xe trái cây, chào người phía sau rồi bước đến.

“Táo xanh giá bao nhiêu?”

Ông lão còng lưng đang chuẩn bị đổi chỗ nghe có người hỏi giá, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười, “Năm đồng.”

“Lê thì sao?”

“Đây là tự trồng, tám đồng.” Ông lão nói, “Tôi sẽ gọt cho cô thử một quả...”

“Không cần, cho tôi cân năm mươi cân táo, năm mươi cân lê.”

Tối qua cô không khóa cửa hàng, để ông lão trực tiếp mở cửa cuốn vào là được.

Ông ấy thường xuyên đến đây bán hàng, quen biết với ông chủ bán quẩy ở góc đường, đã mượn hai cái giỏ, sau khi cân xong thì chở đến cửa hàng theo yêu cầu của Minh Nguyệt.

Cố Minh Nguyệt thanh toán qua WeChat, cho ông lão xem giao dịch chuyển tiền rồi quay lại tiếp tục xếp hàng.

Vừa vào chợ đã thấy những người buôn trái cây, vào trong là quầy rau, phía trong cùng là nơi bán thịt, thịt lợn treo trên giá gỗ, thịt bò và thịt cừu chất đống trên nền gạch trắng dính máu.

Thành thật mà nói, nhìn thấy không có chút thèm ăn nào.

Cô đi thẳng đến kho thịt đông lạnh, giá của chân giò lợn đã tăng, 21 đồng một cân, cô mua 500 cân, sườn 27 đồng một cân cũng mua 500 cân, nhờ ông chủ rã đông và cắt thành miếng.

Tiếp theo là thịt bò và thịt cừu, giá có hơi cao, nhưng vẫn thấp hơn siêu thị, nghĩ đến tương lai sẽ có cái lạnh khắc nghiệt, cô đã mua 800 cân thịt cừu và 300 cân thịt bò.

Chỉ riêng thịt bò và thịt cừu đã tiêu tốn 56 nghìn.