Cô hỏi, “Bố, nếu xảy ra động đất lớn thì làm sao?”
Người già không hiểu về tận thế, nhưng động đất thì từng trải qua, có một bước chuẩn bị sẵn như vậy, họ sẽ có thể đối phó với thảm họa sắp tới.
Năm giây sau, Cố Kiến Quốc gửi đến một đoạn video dài ba mươi tám giây.
Đèn chùm trên trần nhà lay động không ngừng, bàn ăn và bàn trà rung lên ầm ầm, di chuyển khỏi chỗ cố định. Cố Kiến Quốc cao lớn vạm vỡ, ngồi vắt chân lên ghế sofa, lướt điện thoại. Có giọng nữ hỏi ông, “Ông Cố ơi, động đất mà ông vẫn không chạy à?”
Cố Kiến Quốc ngẩng đầu, điềm tĩnh nhìn qua, rồi quay mặt qua bên, quay lưng lại, tiếp tục xem video ngắn một cách thản nhiên.
Phía sau video, thỉnh thoảng lại có tiếng ông cười ha ha.
Cố Minh Nguyệt: “……”
Một tuần trước, ở thị xã Nghi Lương bên cạnh Giang Thành xảy ra động đất bảy độ, rõ ràng Cố Kiến Quốc nói rung chấn mạnh lắm, suýt chút nữa ông nhảy từ trên lầu xuống.
“Đây là mẹ con quay lén đó, bà ấy còn dám cười bố. Tối hôm đó lại rung một lần nữa, bố hỏi bà ấy có chạy không, bà ấy bảo đợi đọc xong tiểu thuyết rồi chạy…”
“……”
Người không biết thường là người vui vẻ nhất.
Cố Minh Nguyệt hỏi lại, “Nhà mình có trữ lương thực không?”
“Khi nào mà nhà mình thiếu lương thực?”
“……”
Nhà Cố Kiến Quốc mở quán lẩu xiên que, có bốn năm tủ đông lớn, lương thực tích trữ nhiều hơn người bình thường.
Không biết có phải vì video của Cố Kiến Quốc quá lạc quan hay không, tâm trạng Cố Minh Nguyệt đã tốt lên nhiều, “Quán có đông khách không bố?”
“Trời nóng thế này, lại còn cúp điện, làm gì có khách?” Cố Kiến Quốc nói, “Bố đã bảo mẹ con rồi, đến tháng chín mới mở cửa lại, giờ mở cửa là bật điều hòa miễn phí cho người ta, tiền kiếm được còn không đủ trả tiền điện nữa.”
Tháng tám cũng không làm ăn luôn à?
Cố Minh Nguyệt chưa gõ xong, tin nhắn thoại lại đến.
“Tháng tám chắc chắn cũng nóng, phải đến khi tựu trường vào mùng một tháng chín, trời mưa mới mát hơn chút, năm nào cũng thế. Gần sáu giờ rồi, ăn gì đó rồi đi ngủ, dù không đói cũng phải ăn ít một chút, để dạ dày hoạt động.”
Chắc là cố Kiến Quốc đang định đi xuống lầu, cô nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.
“Lát nữa bố sẽ đặt vé máy bay cho con, không nói nữa, bố đi chạy bộ đây…”
Hôm nay là thứ ba, còn sáu ngày nữa mới đến thứ hai tuần sau, cô phải tìm gì đó để làm.
Trong thời tận thế, thứ quý hiếm nhất là lương thực và dược phẩm. Trước khi cửa tòa nhà cách ly bị hàn kín, cô thấy có người đưa cho bảo vệ hai hộp thuốc để đón người nhà ra khỏi tòa nhà, vì vậy cô quyết định bán nhà và xe, đổi tất cả thành vật tư.
Nói là làm, cô lên mạng tra giá căn hộ, đăng một mức giá thấp hơn thị trường hai mươi nghìn tệ. Vì chưa có kinh nghiệm bán xe, cô tìm một người thẩm định trên mạng và đăng xe với giá thấp hơn thị trường năm nghìn tệ lên trang web xe cũ.
Giá cố định, không mặc cả, yêu cầu thanh toán toàn bộ.
Váy, túi xách, giày cao gót và trang sức cũng đều đăng lên trang buôn bán trực tuyến.
Ngành livestream thay đổi quá nhanh, mỗi bộ đồ chỉ xuất hiện bốn, năm lần đã bị người hâm mộ chê trách, vì vậy mấy năm nay cô mua rất nhiều váy dạ hội, những thứ nhìn thì hào nhoáng nhưng trong tận thế lại vô dụng nhất.
Váy giá năm nghìn được đăng bán với giá hai nghìn , giày cao gót bốn nghìn chỉ còn tám trăm , trang sức và túi xách đắt nhất cũng không quá bốn nghìn tệ, ước tính sơ sơ cũng bán được khoảng mười mấy nghìn tệ.
Sau một lúc chụp hình và đăng bài, phòng ngủ bừa bộn như ổ gà. Dù sao chuyển nhà cũng phải dọn dẹp, cô chọn hai bộ quần áo để mặc trong mấy ngày tới, còn đồ trái mùa thì thu vào không gian.
Áo lông vũ, giày thể thao, chăn màn được xếp vào không gian mùa hè để khử trùng bằng nhiệt độ cao, mỹ phẩm dưỡng da và rượu vang trong chai thủy tinh xếp vào không gian mùa thu, khẩu trang, giấy vệ sinh, nước giặt xếp vào không gian mùa xuân.
Thời gian vô tình trôi đến chín giờ.
Chuông báo thức điện thoại vang lên, tay cô theo thói quen lướt vào thị trường chứng khoán. Mấy năm trước, chị dâu và em dâu vui mừng nhờ cô đầu tư cổ phiếu giúp, cô không dám lơ là nên chín giờ mỗi ngày đều vào kiểm tra. Gần đây tâm trạng không tốt, không còn muốn phân tích cổ phiếu nữa, trong tay có mười lăm cổ phiếu thì chín cổ phiếu đang giảm, cô nhắn tin cho chị dâu và em dâu rằng thị trường không tốt, khuyên họ bán cổ phiếu đi.
Hai người có lẽ đang bận, không ai trả lời, nhưng chiếc điện thoại khác trên bàn trà lại reo.
Cô nhấc máy.
“Là cô Cố phải không? Tôi là Tiểu Dương, nhân viên bán nhà của Vĩnh Đường, tôi thấy cô đăng bán một căn nhà trên mạng, có khách muốn tìm hiểu thêm. Có thể thêm WeChat của cô được không?”
Phí môi giới là do người mua chịu, có người trung gian chạy thủ tục sẽ tiện lợi hơn. Cố Minh Nguyệt đáp, “Nhập số điện thoại này là được.”
“Vâng, tôi đã thêm cô rồi, phiền cô xác nhận…”
Vừa mở WeChat, cô nhận được hơn mười tin nhắn yêu cầu kết bạn, đều là của môi giới và quản lý cửa hàng xe cũ. Cô không muốn bị làm phiền mỗi ngày nên chỉ chấp nhận yêu cầu của quản lý Tiểu Dương và một quản lý cửa hàng xe có gương mặt đoan chính.
Hai người hẹn gặp mặt cô.
Một người muốn chụp ảnh căn nhà, người kia muốn thử xe.
Cố Minh Nguyệt gửi vị trí và số căn hộ.
Chỉ trong vài câu, nhóm làm việc đã trở nên sôi nổi, khu phía nam thủ đô xuất hiện ca nhiễm viêm phổi, cả khu bị phong tỏa. Người dẫn chương trình cho giải đấu game vào thứ bảy, kankan, không thể đến do dịch bệnh, người trong nhóm nhắc tên tất cả thành viên, hỏi xem ai có thời gian.
Ngô Ức Ba hoạt bát nhất, liên tiếp gửi hơn mười biểu tượng cảm thông: [Tôi có thời gian, chỉ sợ ban tổ chức không đồng ý.]
kankan: [[Ngoáy mũi], không ở với Minh Nguyệt của cậu à?]
Trước đây, khi các streamer trong nhóm bận rộn đến mức quay cuồng, Ngô Ức Ba rất thích khoe chuyện tình yêu trong nhóm: Dù sao ở với Minh Nguyệt của tôi vẫn tốt hơn.
Mọi người đều nói Ngô Ức Ba là kẻ cuồng tình yêu.
Một kẻ cuồng tình yêu đột nhiên quan tâm đến sự nghiệp, tình cảm phần nhiều đã…
Quả nhiên, kankan nhắn riêng với cô: [Cậu và Ngô Ức Ba có chuyện gì vậy? Trạng thái của cậu ta không ổn chút nào…]
Nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, làm sao mà ổn được?
Cố Minh Nguyệt không muốn phí thời gian vào hai kẻ phản bội, nói đỡ cho Ngô Ức Ba nữa: Cậu ta đã vào nghề bốn, năm năm rồi, không cố gắng thì sẽ bị đào thải.