Cố Minh Nguyệt chìm vào cơn ác mộng.
Cố Kiến Quốc gầy gò mặc chiếc áo rách nát, đang đào đất.
Nói chính xác là khai hoang.
Xung quanh u ám và âm u, đầy những bụi gai, trông như một khu rừng nguyên sinh.
Giữa những dây leo xanh đen, vô số rết, gián, thằn lằn tụ tập trong góc, chia nhau một con chuột lớn.
Tiếng nhai rào rạo khiến người ta lạnh sống lưng.
Đây không biết là con chuột thứ mấy rồi, mỗi ngày Cố Kiến Quốc đều ném một con chuột biến dị để nuôi chúng, rồi coi như không thấy gì mà vung cái cuốc hoen rỉ trong tay, đập xuống đất từng nhát.
Ở đây không có ban ngày, nhưng cây cỏ vẫn điên cuồng mọc lên. Đất vừa đào lên chưa kịp gieo hạt, cỏ dại cao đến mắt cá chân đã mọc trở lại.
Cố Kiến Quốc không quay lại nhổ cỏ, không phải vì không muốn, mà là không thể.
Ông bị rắn cắn, một con rắn hoa đen xám, đã rình rập trong đám rết nhiều ngày, nhân lúc Cố Kiến Quốc ném chuột thì lập tức lẻn qua và cắn vào bắp chân của ông.
Vết thương mưng mủ, nhức nhối khiến mắt của lũ côn trùng xung quanh tỏa ra ánh sáng xanh thèm khát.
Thịt chuột không còn đủ thỏa mãn chúng nữa, chúng thèm thuồng thân thể lớn hơn của Cố Kiến Quốc.
Ông phải dốc hết sức đối phó với chúng.
Bằng cái cuốc, ông chặt đứt đầu con rắn, cắt đôi con rết tròn trịa, đập chết con gián lớn bằng bàn tay, cố gắng bảo vệ cơ thể ngày càng thối rữa và yếu dần của mình.
Khi xác chết của chúng chất thành đống nhỏ, cuối cùng hạt giống đã nảy mầm.
Những chồi non dài chỉ bằng móng tay, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, ông bước tập tễnh đi vòng quanh mảnh đất hai lần, vui mừng tưới nước cho chúng, khóe miệng tê cứng dần dần giãn ra.
Khi mầm cây dài bằng ngón tay út, ở góc phát triển tốt nhất, ông dùng chiếc cuốc dính máu đào một cái hố nhỏ, run rẩy chôn chiếc hộp gỗ nhỏ mang theo trong ngực vào đó.
Lo rằng chôn nông sẽ bị côn trùng phá hỏng, ông đào hố khá sâu, khi lấp đất lại, chiếc cuốc cũng bị chôn theo.
Chiếc cuốc dính đầy máu côn trùng, đen kịt như sắp hòa vào bóng đêm vô tận, ông tựa vào màn đêm ấy, từ từ nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, côn trùng lại ồ ạt kéo đến, tốc độ kinh hoàng.
Tim Cố Minh Nguyệt run lên, cô đột ngột mở mắt ra.
Trong tĩnh lặng, tim đập thình thịch, tứ chi không ngừng run rẩy, toàn thân chìm trong mồ hôi lẫn nước mắt.
Cơn ác mộng này đã bắt đầu từ nửa tháng trước, khi Lộc Thành bị bão lớn và mưa xối xả tàn phá, mạt thế giáng xuống, trật tự sụp đổ, cô không thể rời khỏi thành phố này, còn Cố Kiến Quốc chết không toàn thây.
Cảnh tượng trong mơ mỗi lúc một rõ ràng, cứ như thể cô đang ở đó.
Nghĩ đến điều gì, cô nhắm mắt lại, tập trung ý niệm, tiến vào một không gian yên tĩnh khác.
Không gian này chỉ xuất hiện sau những cơn ác mộng, rộng khoảng bảy tám căn hộ, chia làm hai phần bởi một con suối nhỏ rộng nửa mét.
Bên trái là đất, bên phải là bốn khoảng trống được ngăn cách bởi ánh sáng lấp lánh, mỗi khoảng đều có một cây non mọc lên, màu sắc từ xanh sang vàng, rồi đến xám nhạt, tượng trưng cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Cây sen đá và trầu bà được gieo vào đất đã sống, có nghĩa là có thể trồng trọt, còn bên phải hẳn là kho tích trữ với các ngăn nhiệt độ cao, thường, thấp, và đông lạnh...
Vậy nên, những thảm họa đó sẽ lần lượt đến?
Đúng là mạt thế sao?
“Đinh~ đinh~~”
Tiếng chuông cửa máy móc kéo Cố Minh Nguyệt ra khỏi dòng suy nghĩ, cô vội lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, “Ai đấy?”
“Minh Nguyệt, là anh…”
Ngô Ức Ba, bạn trai của cô.
Cố Minh Nguyệt cau mày, “Chờ một chút.”
Cô thay bộ đồ mặc nhà thoải mái, đi qua phòng khách, theo thói quen liếc nhìn lịch điện tử trên tường ở phòng ăn.
Ngày 20 tháng 7.
Ngày hẹn gặp cha mẹ của Ngô Ức Ba.
Ngô Ức Ba nhỏ hơn cô bốn tuổi, là một streamer trò chơi, hai người đã hẹn hò được hai năm. Tháng trước, vào sinh nhật cô, Ngô Ức Ba cầu hôn cô, ngỏ ý muốn kết hôn vào cuối năm.
Cô vào nghề sớm, đã có chút danh tiếng trong giới, không muốn lập gia đình và sinh con quá sớm, nên khi đó không đồng ý.
Mới nửa tháng trước đây cô mới đồng ý.
Gần đây bị việc khám bệnh ở các bệnh viện lớn hành hạ đến mệt mỏi, Cố Minh Nguyệt quên cả ngày tháng.
“Minh Nguyệt…” Ngô Ức Ba sốt ruột hối thúc.
“Ra liền đây.” Nén lại cảm xúc trong lòng, cô mở cửa.
Đèn ở hành lang chưa kịp bật, ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào, Ngô Ức Ba cau mày, vừa cởi giày vừa lần mò công tắc đèn bên cạnh tủ giày, “Bác sĩ đông y nói thế nào?”
Tinh thần Cố Minh Nguyệt không tốt, ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo đến bệnh viện, các bệnh viện lớn ở Lộc Thành đều đã đến, họ bảo cô chỉ là vấn đề nhỏ, cô nghi ngờ y thuật của họ, nên bắt đầu tìm đến các phòng khám vỉa hè, tiệm châm cứu, cửa hàng massage, bất cứ nơi nào có thể chữa trị giấc mơ đều thử qua.
Một người chị họ của anh họ Ngô Ức Ba đã giới thiệu một bác sĩ đông y ở Đan Dương, sáng sớm hôm qua Cố Minh Nguyệt đã lái xe đến đó, vì không nghe cô kể kết quả nên cậu ta mới hỏi.
“Bảo là can khí uất trệ, tỳ vị không điều hòa…”
Ngô Ức Ba không hiểu đông y, gỡ khẩu trang ném qua một bên, ngập ngừng, “Có phải mùi thuốc sát trùng quá nặng không?”
Bệnh viêm phổi lây lan khắp cả nước, truyền nhiễm nhanh chóng, Cố Minh Nguyệt nhát gan, cách hai ngày là dùng nước sát trùng lau nhà, lau xong còn xông giấm trong nhà, mùi rất nồng.
Cậu ta ở lâu còn chịu không nổi, huống gì cô?
“Có lẽ vậy.” Cố Minh Nguyệt nói lơ đễnh.
Ngô Ức Ba ngạc nhiên, không thể tin lời vừa thốt ra từ miệng cô. Phải biết rằng, sau khi dịch bệnh ở Lộc Thành kết thúc, ngay cả khi ra ngoài, cô vẫn đeo mặt nạ phòng độc, dù trời nắng nóng đến bốn mươi độ cũng chẳng ngại chết nóng để tránh cho virus có cơ hội xâm nhập, vậy mà giờ lại thừa nhận việc dùng quá nhiều nước khử trùng?
Cậu ta định nói gì đó thì phát hiện ánh mắt cô đang nhìn vào đôi giày và khẩu trang mà cậu ta vừa tháo ra. Cậu ta liền đá nhẹ để chỉnh giày lại ngay ngắn, nhét khẩu trang vào túi quần tây, mỉm cười, "Để anh đi rửa tay..."
Cố Minh Nguyệt nhìn bóng lưng cậu ta, bỗng dưng hỏi, "Đêm qua đi chơi bài à?"
Giờ mới có năm giờ, ai đời bạn trai lại đến giờ này chứ?
Ngô Ức Ba khựng lại, cơ thể đơ ra. Cố Minh Nguyệt lại hỏi, "Cùng với đám Lưu Đa Đa?"
Anch thả lỏng cả người, "Phải, tối qua không có buổi livestream, em họ của Lưu Đa Đa có bạn gái mới, nhất quyết kéo anh đi ăn mừng."
Nói xong, cậu ta bước nhanh vào phòng vệ sinh.