*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hồng Thổ Lĩnh cây cối che trời, mặt trời không thể rọi xuống mặt đất, trong rừng cây cực kì âm u, độ ấm rất thấp, mỗi một bước đi đều phải thật cẩn thận, nếu không phải trên người đoàn người Tưởng Chấn Vũ đều mặc quân trang tăng cường sức mạnh do sở nghiên cứu đặc chế, chỉ sợ đến bìa Hồng Thổ Lĩnh cũng không thể tiến vào, nơi đây càng đi thì càng thêm nguy hiểm.
Thần kinh toàn thân Tưởng Chấn Vũ đều căng chặt, vừa phải cẩn thận sợ bị nhánh cây đâm trúng lại phải chú ý động tĩnh bốn phía, tránh không để bị linh thú phát cuồng tập kích bất ngờ.
Đột nhiên, cây cối xung quanh dùng một loại tư thế kỳ dị đứng lên di chuyển, đi xuống xem kỹ, mơ hồ còn có thể thấy cây cối lung lay chuyển động.
Mọi người kinh hãi, bọn họ chưa từng gặp qua loại cây nào có thể đi lại như con người. Đều giơ súng trong tay lên, nhắm ngay đám cây cối quỷ dị này, nghiêm chỉnh lấy tầm ngắm.
“Hoan nghênh các ngươi đi vào vương quốc của ta~” Một giọng nói trống rỗng mang theo chút từ tính quen thuộc vang lên, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn màu trắng bạc cùng với tiếng rống giận dữ vang trời từ trong đám cây cối không ngừng run rẩy bước ra…
Đó là một con sư tử trắng bạc oai dũng. Đầu nó to xấp xĩ nửa thân người trưởng thành trưởng thành, răng nanh âm u, sáng bóng, móng vuốt tứ chi sắc nhọn cắm sâu vào đất, sau lưng mọc đôi cánh tím phát sáng, cái đuôi tựa roi thép vung vẩy trên nền đất khiến mặt đất lõm nhiều vết nông sâu không đều.
Đôi cánh sau lưng vỗ một cái, một trận kình phong đánh úp lại, đoàn người Tưởng Chấn Vũ nhịn không được lui lại mấy bước.
Đó là quái vật gì? Linh thú sao lại có cánh? Sao nó biết nói? Đây là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người.
Sắc mặt Tưởng Chấn Vũ âm trầm nhìn chằm chằm linh thú to lớn trước mặt, đây chắc hẳn là thú vương …biết nói chuyện…hình dạng khác hẳn linh thú bình thường… Không phải thú vương thì là cái gì…
Hiển nhiên Dịch Tiểu Lâu cũng nghĩ đến việc này, sắc mặt còn trầm trọng hơn so với Tưởng Chấn Vũ… Y thật không ngờ vậy mà ở đây lại đυ.ng phải thú vương…
Nhịn không được nhớ tới lời mẹ y nói trước khi đi …
Tiểu Lâu, xa xưa có một truyền thuyết… Bán thú nhân gặp thú vương… Đó là khi thiên hạ đại tai*… Nếu có thể… Mẹ hy vọng con vĩnh viễn không bao giờ gặp được thú vương…
Thú vương hung ác trừng mắt nhìn mọi người trước mặt, cười nhạo nói: “Thì ra còn có người dám xâm nhập Hồng Thổ Lĩnh …” Dường như phát hiện cái gì đó thú vị, thú vương như có như không liếc mắt ra sau chỗ Dịch Tiểu Lâu.
Tưởng Chấn Vũ lặng lẽ di động bước chân, che trước người Dịch Tiểu Lâu, nắm chặt súng, nói: “Chúng tôi vô tình quấy rầy mọi sinh linh ở đây, đây là việc bất đắc dĩ, phải đi vào Hồng Thổ Lĩnh, nếu không tiện, thỉnh thứ lỗi.”
Thú vương tựa hồ nghe được điều gì đó thú vị, phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc: “Vậy các ngươi cút hết được rồi~” Dứt lời, đập mạnh hai cánh, quật khởi một trận cuồng phong, đoàn người Tưởng Chấn Vũ không kịp phản khán, bị hất tung tứ phía, biến mất.
Lúc Tưởng Chấn Vũ tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên một chiếc giường thuần trắng, trên người cắm đầy các loại dụng cụ sáp quản, bốn phía tối đen, không thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có những dụng cụ phát ra ánh huỳnh quang loe lóe trong bóng tối, dựa vào chút ánh phản quang mỏng manh quan sát xung quanh, hắn nhịn không được hít một hơi.
Cách đó không xa là một cái bể thuỷ tinh, bên trong đầy chất lỏng màu xanh nhạt, bên trong là một đám người gầy trơ cả xương nằm cuộn mình, bọn họ ngẩng cao đầu, há to miệng, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn về phía trước, ngón tay cứng ngắc tỳ lên thành thuỷ tinh, móng tay sắc nhọn dài hơn người bình thường khoảng 4-5 cm, bọn họ không nguyên vẹn, có người thiếu một tay, có người bị chặt đứt một chân, có người bả vai tựa như bị dã thú cắn lưu lại vết thương mở toan…
Đột nhiên, xa hơn một chút trong góc khuất truyền đến âm thanh lộp cộp, một người đàn ông gầy ốm đi ra, miệng không khống chế được không ngừng chảy nước dãi, chân tay có rất nhiều cắt thấy cả xương, bụng có chỗ thậm chí còn bị đâm thủng một lỗ lớn to như cái bát, kỳ dị là từ miệng vết thương chảy ra không phải máu, mà là chất lỏng màu xanh tanh tưởi, Đây… đây rõ ràng giống hết tang thi…
Người đàn ông dường như còn một tia ý thức, trong ánh mắt trừng lớn tràn ngập cầu xin, bờ môi khô nẻ hé ra hợp lại, nhưng không thể phát ra âm thanh… Cố gắng nhìn rõ khẩu hình của hắn, lại phát hiện trong phòng quá mờ, nhìn không thấy, đến một lúc lâu sau, hắn mới nghe được một tiếng nói mỏng manh cơ hồ: “Gϊếŧ…… Tôi…”
Có lẽ, miệng người đàn ông hé ra hợp lại chính là không ngừng lặp lại hai chữ này… Sống mà người không ra người, quỷ không giống quỷ, nỗi thống khổ đó liệu có ai biết…
Móc súng ra, nhắm ngay trán người đàn ông, “đùng” một tiếng, người đàn ông ngã xuống đất, bên môi tựa hồ hơi hơi nhếch lên, như là đang mỉm cười…
“Cứ tưởng đã thành công… Không ngờ vẫn thiếu chút nữa…” Tần Phong không biết đến từ khi nào tựa vào cạnh cửa nhẹ giọng nói.
Trong lòng nảy sinh cảm giác tức giận sôi trào, nụ cười trước khi chết của người đàn ông đó vẫn còn khắc sâu khắc trong lòng, người này sao lại có thể không chút để ý nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
Tần Phong chậm rãi tới gần bể thủy tinh trong suốt, một tay áp sát vào thành thủy tinh, nhìn những người bị ngâm bên trong, khẽ nói tựa như đang tâm sự với tình nhân: “Không thấy bọn họ như vậy rất đẹp sao… Tuyệt vọng… Khủng hoảng… Bất lực… Biểu cảm thiết tha chân thành tốt đẹp nhất của nhân loại hiện ra ngay trước mắt…”
Cái loại đó là đẹp? Hai mắt trống rỗng vô thần, không có năng lực tư duy, chỉ còn một thân thể tàn tạ kéo dài chút hơi tàn… Không, bọn họ cũng không tính là vẫn còn sống…
Tần Phong dựa vào vách thuỷ tinh, đầu hơi hơi cúi, ánh mắt không biết nhìn về phía nơi nào, ngón tay theo tiết tấu gõ lên mặt kính, phát ra tiếng vang thanh tuý, chậm rãi nói: “Cái gì càng tàn tạ thì càng toát ra một vẻ đẹp rung động… Bất quá thứ tàn phẩm chung quy vẫn là tàn phẩm, nhất định phải bị đào thải… Thật vất vả chống đỡ kéo dài thực nghiệm, sắp thành công… Kết quả vừa rồi lại chết… Quả nhiên… Lọ không đúng…”
Tưởng Chấn Vũ nắm chặt quyền, khàn khàn nói: “Ngươi dùng người sống làm thí nghiệm!”
Tần Phong không thèm để ý nhìn Tưởng Chấn Vũ, cười khẽ, “Tăng cường sức mạnh tinh thần của nhân loại trên diện rộng, đột phá cực hạn, không phải tốt lắm sao?”
Tưởng Chấn Vũ chỉ vào đám người phế phẩm, cười lạnh: “Thì ra đây làthứ ngươi gọi là đột phá cực hạn?” Biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ như vậy tốt lắm sao?
Tần Phong mỉm cười, cười đến gần như điên cuồng: “Đó là hy vọng của bọn họ, bọn ta làm theo nhu cầu thôi, bọn họ muốn mạnh mẽ, ta lại cần người sống làm thí nghiệm, trao đổi sòng phẳng, bất công cái gì?”
Tưởng Chấn Vũ nắm chặt súng trong tay, đùng một tiếng bắn về phía Tần Phong, giọng căm hận nói: “Ngươi căn bản là kẻ điên!”
Bên người Tần Phong xuất hiện vài bóng trắng, tứ chi cứng ngắc che trước người Tần Phong, trong đó một người bị bắn trúng cũng không ngã xuống, miệng vết thương tuỳ ý chảy ra mênh mông chất lỏng xanh nhạt, ánh mắt vô thần, thẳng tắp đứng.
Đó là… Tưởng Chấn Vũ khép mắt… Lại mở ra lần nữa, bên trong đau lòng cùng phẫn nộ… Kia chính là mấy người đồng đội của hắn… Nay…
Tần Phong đứng phía sau đám người, thản nhiên nói: “Tuy rằng còn chưa hoàn mỹ… Nhưng ít ra không bị dược tính hủy diệt, coi như là vật thí nghiệm cũng được…” Về sau, đột nhiên thay một bộ dạng dữ tợn, cắn răng nói: “Ta là điên rồi… Năm năm trước đã điên rồi…”
Tầm mắt Tưởng Chấn Vũ nhoáng lên một cái, ý thức có chút mơ hồ, hắn vẫy vẫy đầu, duy trì thanh tỉnh, cũng không đáp lại lời Tần Phong.
Tần Phong đi theo phía sau đoàn người, hai tay chắp lại, thì thào thì thầm hoài niệm: “Hắn thông minh như vậy… một người hồn nhiên cố gắng như vậy… sao lại có thể rơi vào kết cục như thế… đến chết cũng không được bình yên hạ táng, chỉ có thể đứng cô đơn trong phòng băng u tối lạnh lẽo… Hắn đang đợi ta… Hắn luôn luôn chờ ta…”
Nếu lúc trước không gặp người kia, có lẽ hắn sẽ không sẽ biết bản thân còn có thể yêu sâu sắc như vậy, yêu sắp điên cuồng… Nếu lúc trước hắn không nghiên cứu ra loại thuốc tái sinh sẽ không bị đám cấp cao mơ ước, sẽ không vì thế mà trả giá quá đắt… Nếu hắn không hứa hẹn sẽ giấu một lọ tái sinh vào cơ thể người kia, người kia hẳn sẽ không bị nhốt lại trong phòng băng, sẽ không đã chết còn bị đám nghiên cứu viên thí nghiệm, ý đồ tìm ra thành phần thuốc tái sinh…
Thuốc tái sinh… A… Nếu thật sự nghiên cứu thành công… Vì sao đã nuốt vào người kia vẫn ngủ say như trước…
Năm năm này, hắn vẫn nuôi ý đồ đoạt lại thân thể người kia, âm thầm rèn luyện thực lực của bản thân, hắn cần một bộ đội dị năng hoàn hoàn bị hắn khống chế, nếu không phải quyền lực hạn chế, hắn sẽ không cần tiêu phí nhiều thời gian đi nghiên cứu một đám phế vật vô tri vô giác như vậy đâu… Hơn nữa… Hắn đã gần tìm được phương pháp khiến người kia sống lại rồi… Còn thiếu một chút… Còn thiếu một chút…
Bình tĩnh tâm tình lại, Tần Phong mở hộp dụng cụ, cười nói: “Dược hiệu trong cơ thể cậu phỏng chừng sắp phát tác rồi phải không? Cậu là người thích hợp nhất, chỉ trên người cậu thuốc kia mới phát tác tối đa, tôi chờ mong sự lột xác của cậu! Cống hiến cho tôi đi!”
Không kịp hiểu được hàm ý trong lời nói của Tần Phong, Tưởng Chấn Vũ đột nhiên cảm giác trong cơ thể sinh ra một trận đau đớn kịch liệt, tựa như mạch máu đứt đoạn, gân xanh gồng lên, đầu giống như bị chuỳ nhọn đập vào, đau đớn lan tràn toàn thân, ánh mắt trừng lớn, miệng thở hổn hển, ngã xuống xuống giường lăn lộn, thân thể cuộn tròn, cuối cùng nhịn không được thét một tiếng chói tai..