*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm sau, nhóm bộ đội đặc nhiệm đi đến sở nghiên cứu, đoàn người Tần Phong đã sớm chờ sẵn.
Tần Phong mang găng tay bảo hộ, chỉ vào gian phòng nhỏ bên cạnh nói: “Từng bước từng bước tiến vào, thời gian tiêm cũng không lâu, cũng sẽ không sinh ra cảm giác đau đớn, không cần lo lắng.”
Một đám người luân phiên xuống dưới xong, rất nhanh Tưởng Chấn Vũ đi ra, hắn đứng trước sở nghiên cứu vụиɠ ŧяộʍ hôn Dịch Tiểu Lâu một chút, hiện tại hắn rất thích lấy vịêc tập kích hôn môi Dịch Tiểu Lâu làm vui!
Tần Phong chỉ vào một dụng cụ kiểm tra tinh thần lực trước người nói: “A Vũ, lấy cái kia cặp vào đốt thứ hai ngón giữa tay phải của cậu, chúng ta xem dao động tinh thần lực của cậu trước, lấy đó làm cơ sở xác định liều lượng thuốc sẽ tiêm.”
Tưởng Chấn Vũ theo lời, hắn đã từng định sửa cách xưng hô giữa hắn và Phong Tử, nhưng mặc kệ sửa thế nào kết quả cuối cùng cũng không hề thay đổi, còn tốn công, tốn nước miếng thêm.
Tưởng Chấn Vũ chỉ cảm thấy chút đau đớn truyền đến từ ngón tay, tê tê rát rát, tuy rằng không quá đau, nhưng loại cảm giác tựa như kiến cắn thế này cũng không dễ chịu gì, không phải nói sẽ không gây cảm giác đau đớn sao? Đồ nói dối! Không cho Dịch Tiểu Lâu là đúng lắm, cậu sợ đau như vậy, loại khổ này cậu ấy không phải chịu, hơn nữa hắn luôn dự cảm loại thuốc này của Phong Tử không đơn giản như vậy, hắn không thể để Dịch Tiểu Lâu phải mạo hiểm.
Tần Phong cầm bản ghi chép run nhè nhẹ, nhìn số liệu trên dụng cụ, ánh mắt sáng dọa người, đây chính là người hắn hằng đi tìm… Quả nhiên không sai… giấc mộng của hắn lại càng tiến gần thêm một bước…
Miễn cưỡng ức chế nội tâm quay cuồng, đưa tay mở cặp vật phẩm, quay đầu đối với Tưởng Chấn Vũ nói: “Tôi nhớ rõ Dự Thanh từng đề cập qua chuyện linh thú của cậu không phát triển, kêu ra tôi xem thử cho… Tôi từng nghiên cứu phương diện tương quan, có lẽ sẽ biết được gì đó có lợi cho cậu.”
Tưởng Chấn Vũ không rõ vì sao Tần Phong ham thích linh thú của mình như vậy, nhưng hắn không định đem Béo béo ra cho tên đó nghiên cứu, không nói mười mấy năm bồi dưỡng tình cảm, hắn cũng không muốn linh thú của mình bị đem ra làm vật phẩm nghiên cứu, lại nhìn mức độ chấp nhất của Tần Phong, càng không thể để Béo béo bị hắn nghiên cứu.
Tần Phong cũng không tiếp tục chủ đề này, mà chỉ thị Tưởng Chấn Vũ nằm lên giường, lấy ra một bình thuốc nhỏ màu xanh lục, đổ đầy ống chích, đẩy mạnh kim tiêm vào cánh tay Tưởng Chấn Vũ, chậm rãi tiêm vào.
Dược vật vừa tiêm vào tiến trong cơ thể khi, Tưởng Chấn Vũ có trong nháy mắt ngất huyễn cảm, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, đầu óc cảm thấy một trận bén nhọn đau đớn, nhưng là chính là trong nháy mắt thời gian mà thôi, đau đớn qua đi cảm thấy chính mình thần thanh khí sảng đứng lên, trong cơ thể có cổ dùng không xong kính bình thường.
Theo phòng nghiên cứu đi ra sau, Dịch Tiểu Lâu chạy nhanh đón nhận tiền lo lắng hỏi:” Cậu không sao chứ?” Thỉnh thoảng xoa bóp cánh tay Tưởng Chấn Vũ, sườn eo, sợ hắn có vấn đề.
Cưng chiều xoa tóc Dịch Tiểu Lâu một phen, cười tủm tỉm nói: “Tôi không sao, chỉlà tiêm thuốc thôi mà, cũng không phải bị thương, cậu xoa bóp cánh tay tôi làm gì?” Còn đang định bảo Dịch Tiểu Lâu trốn đừng tiêm, đừng vào phòng nghiên cứu, Tần Phong một thân áo trắng đi ra, cầm trong tay một quyển sổ ghi chép, nhìn số liệu nói: “Việc thuốc tiêm cho tất cả thành viên hoàn tất, không có bất cứ ai có dị trạng cả.”
Tưởng Chấn Vũ ngạc nhiên, sao việc tiêm lại hoàn tất? Không phải còn Dịch Tiểu Lâu chưa tiêm sao? Vài người khác cũng ôm nghi vấn, có mấy người mở miệng hỏi: “Không phải Dịch Tiểu Lâu chưa tiêm sao?”
Tần Phong bước lên hai bậc thang so với mọi người,
liếc mắt xuống phía sau nhìn Dịch Tiểu Lâu một cái, bộ dạng kể cả đáp: “Tôi nói rồi, thuốc này vật phát triển cho những người có dị năng, không phải thứ để lãng phí cho một người bình thường.”
Tưởng Chấn Vũ rất tức giận, ánh mắt kinh bỉ mấy tên cho Tần Phong là một người nói năng tao nhã, hắn giẫm chận tại chỗ, hé miệng lạnh nhạt nói: “Căn cứ lời cậu nói, chính cậu không phải cũng là tên phế vật không có dị năng sao?”
Dịch Tiểu Lâu kiềm tay Tưởng Chấn Vũ, ngẩng cao đầu lên, kiên nghị nói: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy người không có dị năng là phế vật cả, tôi cũng có thể tự bảo vệ bản thân, sức mạnh cũng không kém dị năng.” Nói xong liền lôi Tưởng Chấn Vũ bỏ đi, cậu cùng hắn đều cảm thấy bản thân đứng ở đây mới một chút mà hít thở đều là không khí hôi thối.
Đi ra ngoài, Tưởng Chấn Vũ cũng không an ủi Dịch Tiểu Lâu bên cạnh, hắn hiểu vợ yêu của mình, cậu sống kiên cường hơn bất cứ ai, không có dị năng thì thế nào? Thậm chí năng lực so với người dị năng còn mạnh mẽ hơn.
Tưởng Chấn Vũ nhanh chóng tập hợp đội viên, nói ngắn gọn nhiệm vụ lần này xong, liền dẫn đội viên chuẩn bị xuất phát, Dịch Tiểu Lâu từ thủy chí chung vẫn đứng ở bên cạnh hắn, giống như mọi lần nhiệm vụ khác, canh giữ ở bên cạnh hắn.
Trước giờ xuất phát, Tần Phong xuất hiện, dẫn một đội nghiên cứu viên đi theo nhóm Tưởng Chấn Vũ, mọi người cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, đối với sự vũ nhục Dịch Tiểu Lâu lần này, đa số bọn họ đều tỏ ra khinh thường những đội viên đội nghiên cứu, bất quá đội trưởng với đương sự chưa nói gì, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
Tưởng Chấn Vũ không quay đầu, vừa không đồng ý Tần Phong yêu cầu đi theo, cũng không cự tuyệt, như thể hoàn toàn không hề nhìn thấy người này, bàn tay to vung lên, dẫn theo mọi người xuất phát.
Tần Phong đứng phía sau nhìn đội ngũ rời đi, âm thầm cắn răng, nhanh chân đuổi theo.
Sau hai ngày trên phi cơ,cuối cùng mọi người cũng đến bên bìa Hồng Thổ Lĩnh, như tên, bên trong Hồng Thổ Lĩnh bùn đất đều là màu đỏ, đây là một mảnh rừng rậm quỷ dị, thực vật bên trong không chỉ cao hơn nơi khác, to lớn, còn chứa kịch độc, nếu vô ý bị cây cối Hồng Thổ Lĩnh cắt phải, sẽ bị độc phát mà chết, một cơ hội để cứu chữa cũng không có. Nhưng điều làm người ta e ngại là linh thú ở Hồng Thổ Lĩnh đều là linh thú cao cấp hung dữ vô cùng, hiếu chiến thị huyết, có người đồn: Vào Hồng Thổ Lĩnh tựa bước vào Diêm vương điện, có đi không có về.
Tưởng Chấn Vũ phất tay ý bảo mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó mới tiến vào Hồng Thổ Lĩnh, nhiệm vụ lần này nguy hiểm thế nào trong lòng mọi người đều biết, nhưng bọn họ là quân nhân, là quân nhân bảo vệ tổ quốc, bọn họ không ngại không sợ, chỉ cần có thể bảo vệ người thân của mình, bảo vệ gia viên, cho dù trả giá bằng tánh mạng, bọn họ cũng không hối.
Tưởng Chấn Vũ mang theo Dịch Tiểu Lâu đi đến một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, nửa quỳ nắm bả vai cứng còng của Dịch Tiểu Lâu, “Cậu nói người đàn ông thần bí kia làm sao để đột phá Hồng Thổ Lĩnh trốn vào bên trong?”
Dịch Tiểu Lâu hưởng thụ nheo mắt lại, không yên lòng đáp: “Ai biết được? Luôn có biện pháp mà.”
Tưởng Chấn Vũ sóng vai ngồi bên cạnh Dịch Tiểu Lâu, gác chân cậu lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa nhẹ: “Cậu nói lần này chúng ta đi vào có thể trở về không? Không phải nói Hồng Thổ Lĩnh không khác gì điện Diêm Vương sao? Bất quá có thể du lịch một hồi điện Diêm vương cũng không tệ.”
Dịch Tiểu Lâu chắp hai tay ra sau đầu, thoải mái mà dựa vào thân cây, cười nói: “Ra không được cũng không quan trọng, không phải còn có cậu với tôi sao? Không có gì phải sợ, bất quá nếu còn được ra ngoài tôi sẽ về thăm bố mẹ, đã lâu chưa ăn đồ ăn họ làm, nhất là thịt heo kho của cha Tưởng, rất thơm.”
Tưởng Chấn Vũ cười khẽ nhéo mũi Dịch Tiểu Lâu một chút, lấy trong tay nảy của mình ra một cái hộp cơm nhỏ, mở nắp đậy, một luồng hương bay ra, cầm đũa gắp một miếng thịt heo kho đưa tới bên miệng Dịch Tiểu Lâu, híp mắt cười nói: “Biết cậu là đồ tham ăn, tối hôm qua tôi đã bảo cha Tưỏng làm, Bạch Trì ganh đỏ mắt, nhanh ăn đi.”
Dịch Tiểu Lâu vui rạo rực cắn một miếng, trong một thoáng, hương thịt thơm mềm trong miệng tản ra, nồng đậm lưu luyến như mọi lần, đoạt lấy đôi đũa trong tay Tưởng Chấn Vũ gắp một miến đưa cho hắn, tán thưởng nói: “Bất kể khi nào, heo kho của cha Tưỏng đều đặc biệt ngon, Bạch Trì không được ăn chắc chắn là đau lòng chết đi! Đột nhiên có chút nhớ cậu ấy… Còn có Hắc Hâm… Tuy rằng luôn nghiêm mặt, nhưng người cũng rất tốt…”
Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, sau đó rất nhanh liền tỉnh táo lại, như bình thường hì hì cười cười, cậu đút tôi một miếng thịt heo, tôi đút cậu một miếng, ăn vui vui vẻ vẻ, ăn xong, Tưởng Chấn Vũ dọn dẹp hộp đựng, đào một cái hang ở gốc đại thụ bên cạnh, đem hộp đựng giấu vào.
Dịch Tiểu Lâu khó hiểu hỏi: “Sao lại để lại?”
Tưởng Chấn Vũ vỗ vỗ bùn đất, trả lời: “Không nên mang dụng cụ linh tinh vào, cản trở hành động, hơn nữa sau khi đi ra, chúng ta đến lấy cũng không muộn, lại nói tiếp, chúng ta cũng chưa quay lại Học viện Kỳ Ba, chữ năm ấy chúng ta khắc trên cái xà kép đó không biết còn không nữa?”
Hai người vỗ vỗ mông thượng nê, trở lại nơi mọi người tập trung nghỉ ngơi, chỉ huy mọi người nhích thân khởi hành.
Tưởng Chấn Vũ không nói cho Dịch Tiểu Lâu, buổi tối trước ngày xuất phát, Bạch Trì và Hắc Hâm tìm đến hắn.
Đêm đó, Bạch Trì phẫn nộ chỉ trích: “Sao cậu lại xin đi Hồng Thổ Lĩnh? Chẳng lẽ cậu không thể xin đi trấn áp linh thú hay sao?”
Hắn trả lời thế nào nhỉ? A, đúng rồi, hắn nói: “Tôi là quân nhân, tôi không muốn làm đào binh, tôi muốn bảo vệ người thân và ý trung nhân của mình.”
Sau đó Bạch Trì nói cái gì? À, cậu ta cái gì cũng không nói được, bởi vì Hắc Hâm kia bưng kín cái miệng của cậu, nhưng vẫn cố nói với sau lưng tên Hắc Hâm kiệm lời một câu: “Chờ cậu trở về.” Thật sự là rất khó…
Nếu có thể, hắn cũng không muốn dẫn Dịch Tiểu Lâu cùng nhau đến Hồng Thổ Lĩnh, nhưng hắn biết, Dịch Tiểu Lâu tuyệt đối không chịu để hắn một mình đi vào nơi hiểm nguy, trong hai người bọn họ vô luận ai chết trước, người còn lại đều sẽ vô cùng thương tâm, vậy nên hắn tình nguyện được như kiếp trước, hai người đồng sinh cộng tử.