*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc trực thăng đáp xuống sân bay tổng bộ thành phố S, Tưởng Chấn Vũ ôm Dịch Tiểu Lâu vẫn đang hôn mê lái xe trực tiếp chạy đến nhà Đoàn Dự Thanh, bởi vì lỗ tai và cái đuôi của Dịch Tiểu Lâu còn chưa thu vào được, Tưởng Chấn Vũ chỉ có thể tạm thời dùng vạt áo che khuất, cũng không dám đi bệnh viện, nếu như bị phát hiện Dịch Tiểu Lâu rất có thể sẽ bị đưa đến Sở để nghiên cứu.
Một cước đá văng đại môn* Đoàn gia, vội vã chạy vào phòng khách, thấy Đoàn Dự Thanh đang ngồi uống trà liền nói: “Chú Đoàn, chú mau đến xem tiểu Lâu bị làm sao vậy, cậu ấy đột nhiên hôn mê bất tỉnh.”
*đại môn: cửa lớn, cửa trước, cửa chính…….
Đoàn Dự Thanh liền buông chén, lấy một chuỗi chìa khóa ra, đứng dậy dẫn đường: “Cậu đi theo chú, nơi này có một phòng nghiên cứu, mau đưa tiểu Lâu đến đó.”
Tưởng Chấn Vũ nhanh chân đuổi theo, thỉnh thoảng cúi đầu quan sát vẻ mặt Dịch Tiểu Lâu vẻ, sợ bản thân làm sai việc gì khiến Dịch Tiểu Lâu đột nhiên mọc ra lỗ tai với cái đuôi, cũng không biết có ảnh hưởng xấu gì đến cơ thể không.
Cẩn thận đem Dịch Tiểu Lâu đặt trên bàn giải phẫu, Đoàn Dự Thanh đeo bao tay, lấy tấm áo che trên đầu Dịch Tiểu Lâu ra, vừa nhìn thấy lỗ tai y lập tức lắp bắp kinh hãi, một người bình thường sao đột nhiên lại mọc ra lỗ tai linh thú?
Vạch mi mắt Dịch Tiểu Lâu, lấy tay đèn pin chiếu vào, con mắt hơi lồi ra bên ngoài, lại dùng ngón tay bóp hai bên hai má, khiến y hé miệng ra, đầu lưỡi thâm sậm không sức sống, thân thể có hiện tượng rét run, mạch đập nhảy loạn, tình huống vô cùng nguy cấp.
Đoàn Dự Thanh sắc mặt trầm trọng, đối với Tưởng Chấn Vũ nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi cho cậu ấy dùng máy trợ tim…”
Tưởng Chấn Vũ nghe được ba chữ “máy trợ tim” thân thể liền chấn động, hắn thật không ngờ tình huống của Dịch Tiểu Lâu đãnguy hiểm đến mức độ này, không kiềm được bắt lấy vạt áo Đoàn Dự Thanh, ánh mắt đỏ đậm, tàn nhẫn nói: “Nếu cậu ấy xảy ra chuyện, tôi bắt chú đền mạng!”
Đoàn Dự Thanh liếc mắt xem thường, không khách khí cho một cái tát lên tay Tưởng Chấn Vũ, mắng: “Tôi có nói cậu ấy đã chết sao? Cậu gấp cái gì? Chúng ta hiện giờ cần biết rõ ràng nguyên nhân cậu ấy mọc đuôi và tai, tình trạng này cùng thân thể cậu ấy có quan hệ rất mật thiết, cậu đi liên hệ Dịch thượng tá, có lẽ ông ấy biết gì đó.”
Tưởng Chấn Vũ cũng biết bản thân quá xúc động, ngượng ngùng nhẹ giọng giải thích, nghe Đoàn Dự Thanh nói xong, có chút do dự nhìn Dịch Tiểu Lâu nằm trên bàn giải phẫu, hắn muốn ở lại chăm sóc y.
Đoàn Dự Thanh nhìn ra ý nghĩ của Tưởng Chấn Vũ, nhíu mi thúc giục nói: “Cậu ở lại chỗ này cũng không làm gì, vẫn là nên sớm tìm hiểu nguyên nhân khiến thân thể Dịch Tiểu Lâu khác thường đi.”
Tưởng Chấn Vũ lại nhìn mắt sắc mặt tái nhợt của Dịch Tiểu Lâu, siết chặt tay, xoay người mở cửa, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Điện thoại nối máy xong, Tưởng Chấn Vũ cũng bất chấp cái gì lễ phép, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tại saoTiểu Lâu lại mọc ra đuôi và tai linh thú?”
Dịch thượng tá bên kia đầu mấy đầu tiên là sửng sốt, nhất thời không hiểu ý Tưởng Chấn Vũ nói, chờ hắn tiêu hoá xong, không khỏi biến sắc, vội vàng hỏi: ” Cậu lặp lại lần nữa! Cái gì đuôi? Cái gì tai?”
Tưởng Chấn Vũ cố gắng khống chế giọng nói bản thân, tốc độ cực nhanh nhắc lại lần nữa: “Dịch Tiểu Lâu đột nhiên mọc đuôi và tai thú, hiện tại hôn mê bất tỉnh, chú Đoàn nói nguy hiểm đến tính mạng.”
Sắc mặt Dịch thượng tá nhất thời âm trầm, che điện thoại xoay người nói với vợ muốn đến thành phố S một chuyến, ý bảo vợ đi thu xếp một chút lập tức khởi hành, sau đó lại nói với Tưởng Chấn Vũ: “Chúng ta hiện tại lập tức liền thông qua thông đạo đặc thù đến thành phố S ngay, tình hình cụ thể chờ bác đến thành phố S nói tiếp, cậu giúp chúng tôi chăm sóc tốt cho tiểu Lâu trước.”
Tưởng Chấn Vũ tắt máy nhét vội vào túi quần, nhanh chân đi vào phòng nghiên cứu, đẩy cửa ra vừa lúc Đoàn Dự Thanh dừng động tác trên tay, thấy Tưởng Chấn Vũ vào, liền dặn: “Tình huống cậu ấy hiện tại đã tạm thời ổn định, Dịch thượng tá bên kia nói thế nào?”
Tưởng Chấn Vũ ngồi xuống bên giường, nắm bàn tay không gắn dây truỳên dịch của Dịch Tiểu Lâu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Dịch thượng tá bảo chúng ta chờ ông ấy, ông ấy lập tức từ thành phố A về đây.”
Đoàn Dự Thanh biết trong lòng Tưởng Chấn Vũ lo lắng, không muốn nói gì nhiều, đành mở cửa đi ra ngoài, tử tế đóng cửa lại, lưu lại cho hai người một khoảng không gian riêng.
Tưởng Chấn Vũ đứng dậy đổi chỗ ngồi, cởϊ áσ khoác lót dưới cánh tay truyền nước biển của Dịch Tiểu Lâu, cẩn thận bao quanh, hắn biết khi truyền nước biển thân thể người dễ bị lạnh.
Đưa tay sờ sờ gương mặt tái nhợt của Dịch Tiểu Lâu, “Sao cậu lại lười như vậy, cứ ngủ mãi.”
Dự kiến không nghe được câu trả lời, khổ sở vuốt ve cánh tay lạnh cóng của Dịch Tiểu Lâu, muốn dùng thân nhiệt cơ thể sưởi ấm cho y, “Xem ra lần sau chúng ta nên có thêm một lời hứa nữa, hứa rằng cậu sẽ không vô duyên vô cớ té xỉu nữa.”
Tưởng Chấn Vũ gian nan kéo kéo khóe môi, “Tôi biết cậu không thích bộ dạng tôi nghiêm mặt, bây giờ tôi nở nụ cười, cậu nhanh tỉnh lại được không?”
Trên giường Dịch Tiểu Lâu im lặng ngủ, ánh mắt gắt gao nhắm, đôi môi ngày thường lúc nào cũng nhếch lên giờ phút này cũng gắt gao mím lại.
Tưởng Chấn Vũ ngồi ở bên giường nói liên miên cằn nhằn chuyện ngày thường của hai người mãi, ánh mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Lâu hôn mê, cứ như vậy nói một buổi tối, thẳng đến hừng đông không chống đỡ được ngủ gục.
Cảnh mà Dịch thượng tá đẩy cửa ra nhìn thấy chính là, Tưởng Chấn Vũ gắt gao cầm tay Dịch Tiểu Lâu, ghé vào bên giường ngủ, có lẽ là trong lúc ngủ mơ thấy ác mộng, đôi mắt gắt gao nhíu lại, dưới mắt thâm quần, vừa nhìn là biết nghỉ ngơi không tốt.
Dịch thượng tá không đành lòng quấy rầy Tưởng Chấn Vũ, đóng cửa lại muốn lui ra ngoài, Tưởng Chấn Vũ tỉnh, hắn thấy Ba Dịch liền gật gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Dịch Tiểu Lâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng khách, mọi người vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt trầm trọng, trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng, nhất thất yên tĩnh, cuối cùng vẫn là Tưởng Chấn Vũ đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Dịch Tiểu Lâu sao lại thế này?”
Dịch thượng tá trầm mặc, tựa hồ đang tổ chức lại ngôn ngữ, ước chừng một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ Dịch Tiểu Lâu cũng không phải là con người.”
Tưởng Chấn Vũ hỏi lại: “Không phải con người?” Vậy là cái gì?
Dịch mẹ ngồi bên cạnh tiếp lời nói: “Bác là vua của linh thú, có thể biến thành hình người. Ở linh thú giới, mỗi một vua linh thú năng lực không giống nhau, nhưng có một điểm chung đó là, một khi chúng ta cùng nhân loại kết hợp sinh thế hệ sau, sẽ mất đi tư cách vua của linh thú, sau đó, linh thú giới sẽ sinh ra thú vương tiếp theo, đáng nhắc tới chính là, kết hợp mà không có con, vẫn sẽ mất đi tư cách làm thú vương. Đương nhiên, nếu thú vương tử vongg, cũng sẽ sinh ra thú vương tiếp theo. Thú vương là không thể tùy ý tấn công nhân loại, nhưng chúng ta có một tuyệt chiêu rất lợi hại, cái giá phải trả là mạng sống, thú vương chỉ khi đến tuyệt cảnh, mới có thể sử dụng chiêu này.”
Đây là đồng thoại ngày xưa sao? Chẳng lẽ mình nằm mơ sao? Tưởng Chấn Vũ cố gắng tiêu hóa tin tức mình vừa nghe.
“Khoa học kỹ thuật của con người tiến bộ như hôm nay, thông qua gien cải tạo, mọi người có thể có được dị năng, có thể cùng linh thú định ra khế ước, nhưng không có ai biết thú vương không chỉ có thể cùng nhân loại định ra khế ước, còn có thể cùng nhân loại kết hợp sinh con, bởi vì vậy trái với lẽ thường, sự tồn tại của thú vương cũng không thể cho người khác biết, nếu không sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh không cần thiết.”
“Vậy tiểu Lâu đây là?”
“Trong cơ thể tiểu Lâu có huyết thống linh thú, hiện tại dòng máu linh thú trong cơ thể nó thức tỉnh rồi, cho nên mới mọc đuôi và tai thú.”
“Vì sao y vẫn hôn mê bất tỉnh?”
“Dòng máu linh thú thức tỉnh đồng nghĩa với nguồn năng lượng chôn sâu trong Dịch Tiểu Lâu cũng thức tỉnh theo, trong lúc nhất thời nó không thể thừa nhận năng lượng đó, chỉ có thể hôn mê để bù lại thể lực mà năng lượng đó tiêu hao.”
“Khi nào thì tỉnh?”
“Này phải xem khả năng chịu đựng của nó, nếu nó không thể thừa nhận cổ năng lượng kia, thì nó sẽ ngủ mãi không tỉnh lại nữa.”
“Không có gì biện pháp sao?”
“Không có, chúng ta chỉ có thể đợi.”
“Cháu hiểu rồi.” Tưởng Chấn Vũ đưa mọi người đến phòng nghiên cứu, hắn tin tưởng Dịch Tiểu Lâu nhất định sẽ tỉnh lại được.