*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương mới đây *v*~ Mừng quá làm kịp ngày hôm nay rồi >v<
Dưới sự
sờ mó và chỉ dẫn thỉnh thoảng của Tưởng Chấn Vũ, Tiểu Lâu đã hiểu sơ qua về các công tác của sở, bọn họ đã hẹn sau khi tan tầm sẽ gặp mặt Đoàn Dự Thanh với Trần Hạo.
Ngay lúc hai người ra đến cửa, một cô gái mặc váy trắng đang đứng chờ bên ngoài liền đi về phía Tưởng Chấn Vũ, nhìn kỹ chỉ muốn ngửa mặt trời mắng to, “ông gửi thứ này đến đây làm cái gì vậy?”.
Cô gái, cũng chính là người đã xem mắt Tưởng Chấn Vũ hôm qua, con gái thượng tá, vươn tay về phía Tưởng Chấn Vũ, ngọt ngào nói: “Xin chào, em gọi là Bạch Phao Huệ.”
Tưởng Chấn Vũ vừa nghe tên cô xong, sắc mặt giống như vừa ăn phải cứt chó, tức cười, thượng tá đại nhân, ông đặt tên hay vậy? Phao huệ, phao huệ, không bằng ông trực tiếp đặt là “bia đỡ đạn” luôn đi.*Tên của cô này là Phao Huệ là
泡惠 đọc là Pào huì phát âm giống với bia đỡ đạn là 炮灰
đọc là Pàohuī.
Bên này Bạch Phao Huệ thấy Tưởng Chấn Vũ không có phản ứng, cũng không cảm thấy xấu hổ, ung dung thu tay, nhẹ nhàng nói: “A Vũ, em đã về nhà nghĩ lại, tuy rằng anh nói anh đã có vợ, nhưng em hỏi qua rồi, hai người chưa kết hôn, cho nên em còn cơ hội đúng không?”
Đúng cái đầu cô! Không đúng! Còn nữa tôi với cô thân lắm sao? Hôm qua mới gặp mặt, hôm nay cô đã kêu tôi “A Vũ” là thế quái nào? Từ trước đến nay cô vẫn luôn thục* như vậy sao? Cô đi mà về ngẫm lại cái tên của mình đấy, đừng có ra ngoài quấy rầy tôi với vợ bồi dưỡng cảm tình! Quen nhau lâu như vậy, còn chưa đem cậu ấy ra “ăn” được nữa, thật thê thảm mà, nếu cô còn xuất hiện làm khó dễ, khiến vợ tôi chạy mất, cô lấy cái gì đền!*Thục ở đây là 自来熟 là Thuật ngữ Sơn Đông
có nghĩa là lần đầu tiên gặp mà như
TruyenHD, cứ chuyện trò, trò chuyện, không nặng nghi thức lễ nghĩa và rất quan tâm.
Nó cũng đề cập đến một người rất vui vẻ và ấm áp và rất dễ tính. Theo BaikeTưởng Chấn Vũ nhìn Dịch Tiểu Lâu đang cười như không cười, nhanh chân lùi ra sau vài bước, cách Bạch Phao Huệ một khoảng nhất định, nhấc tay thề nói: “Vợ, tôi với người này không có quan hệ gì cả.”
Dịch Tiểu Lâu đột nhiên nhếch khóe môi, mặt mày cong cong nở nụ cười, nụ cười sáng lạn kia thiếu chút nữa làm mù cặp mắt Tưởng Chấn Vũ, chỉ thấy y nhiệt tình cầm tay Bạch Phao Huệ, tay kia thì dung sức vỗ vai cô, kí©ɧ ŧìиɧ mênh mông nói: “Cô xem trọng A Vũ là vinh hạnh của tôi, này chứng minh A Vũ nhà của tôi có giá, cũng chứng minh mắt nhìn người của tôi ưu tú, tôi hoan nghênh cô không biết tự lượng sức mình ý đồ cùng tôi cạnh tranh vị trí VỢ A Vũ, hy vọng cô thủ đoạn cao minh, đừng khiến cuộc cạnh tranh của chúng ta không chút thú vị nhá.”
Nói chung là Bạch Phao Huệ bị sự nhiệt tình của Dịch Tiểu Lâu dọa, cũng có thể là do bả vai bị nắm đau, tóm lại, cô tránh khỏi Dịch Tiểu Lâu đang nắm tay mình, sải bước trên giày cao gót bối rối lui về phía sau vài bước, tới khi chắc chắn Dịch Tiểu Lâu không chạm tới mình đựơc mới dừng lại, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: “A Vũ, người như vậy mà anh cũng thích được sao?”
Không thể không nói, tiểu thư Bạch Phao Huệ của chúng ta vốn sở hữu vẻ điềm đạm đáng yêu, khi cô cúi đầu, bỉu môi nhỏ giọng nói chuyện, sẽ làm người không nhịn được sinh ra một loại tình cảm thương tiếc, chỉ tiếc là, hôm nay cô đối mặt với hai tên không biết khách khí là cái quái gì, trong đầu căn bản không có bốn chữ thương hương tiếc ngọc, bởi vậy, vẻ đáng thương vô tội của cô không chút tác dụng nào cả.
Tưởng Chấn Vũ nghiêng mắt, dời tầm mắt đến trên người Bạch Phao Huệ, ẩn tình đưa tình nhìn Dịch Tiểu Lâu bên cạnh: “Vợ tốt nhất, vợ là xuất sắc nhất, vợ là số 1!”
Sự thật chứng minh, nếu so tài nịnh nọt, không có ai hơn được Tưởng Chấn Vũ, xem bộ dạng tươi cười nịnh hót của hắn, nếu chuyển về thời cổ đại, hắn chắc chắn là một tên nịnh thần hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc thánh thượng.
Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ lưng Tưởng Chấn Vũ như khen thưởng, cười nói: “Bạch tiểu thư này, tôi cũng biết bản thân mình tốt lắm, xuất sắc, vô đối, A Vũ thích tôi là vì cậy ấy vô cùng tinh mắt!”
Mười ngón tay Bạch Phao Huệ siết chặt lấy chân váy, mắt rưng rưng, cứ như đoá hao bạch liên nhỏ*, buồn buồn bã bã nói: “A Vũ, em thật sự rất thích anh, em sẽ đối xử tốt với anh mà.”
Tưởng Chấn Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, giả vờ như vừa nghe nhầm: “Cái kia… ngày hôm qua không phải cô nói muốn làm giao dịch với tôi sao?” Quỷ mới tin lời cô, ngày hôm qua còn nói không thích, qua một buổi tối liền yêu ngay, ai mà tin nổi?
Dịch Tiểu Lâu ho nhẹ hai tiếng, nắm tay Tưởng Chấn Vũ, môi cười sáng lạng nói: “Phao huệ à, A Vũ nhà tôi không thích mấy cô gái trông như
hoa bạch liên vậy đâu, cho nên nếu muốn cạnh tranh với tôi thì phải mạnh mẽ lên, có lẽ cô nên đi tập thể hình xem sao?”
Tưởng Chấn Vũ nghi hoặc nói: “Sao phải tập thể hình?”
Hai hàng lông mày Dịch Tiểu Lâu nhíu lại, nói dối như thật: “Nếu muốn mạnh mẽ lên, nhất định phải làm cơ thể to lớn ra, sau đó, rèn luyện lại tâm hồn, khiến cho tay chân vô tình cũng mạnh mẽ ra!”
Tưởng Chấn Vũ vỗ tay, tán thưởng nói: “Quả là chân lý.”
Dịch tiểu Lâu bước lên, vừa mới chuẩn bị đưa tay, Bạch Phao Huệ liền lập tức lui về phía sau vài bước, cô vẫn còn nhớ rõ Dịch Tiểu Lâu nắm vai mình khi nãy, thật sự rất đau!
Dịch Tiểu Lâu đuổi theo bước tới vài bước, nắm chặt bả vai Bạch Phao Huệ, dùng hết sức nắm lại, cười ha ha nói: “Cô đề phòng vậy làm gì? Tôi làm gì được cô, tôi vậy chứ có tiếng là thương hương tiếc ngọc đó!”
Bạch Phao Huệ rất đau, nhưng cô vì giữ gìn hình tượng tao nhã hào phóng, không dám thét lên,
định ngầm giãy khỏi tay Dịch Tiểu Lâu, nhưng sức không lại người, đành cố gắng nhịn xuống, hết sức dịu dàng nói: “A Vũ, hôm nay em còn có việc, đi trước đây, ngày mai em lại đến tìm anh, gặp lại sau.” Ẩn ý là, cậu mau buông tay ra cho tôi!
Dịch Tiểu Lâu làm ra vẻ tiếc hận bộ, liều mạng giữ lại nói: “Sao lại đi sớm vậy? Chúng tôi còn tính mời cô cùng đi ăn một bữa cơm đây. Dù sao tôi hiếm khi có được một tình địch xuất hiện!Làm sao cũng phải chúc mừng một chút mới được.”
Bạch Phao Huệ trong lòng gào thét, cái gì gọi là tình địch xuất hiện? Cái gì gọi là làm sao cũng phải chúc mừng một chút? Sao nghe thế nào cũng có ý châm chọc hết! Cô miễn cưỡng giật nhẹ khóe môi, “Không được, tôi thực sự có việc gấp, phải đi rồi.”
Dịch Tiểu Lâu nhíu mày, tiếc nuối nói: “Ai nha, vậy thật không phải, tôi không giữ cô lại nữa, ngày mai đi.” Dứt lời, nhân cơ hội lại vỗ hai cái lên vai Bạch Phao Huệ, mới để cho cô đi.
Tưởng Chấn Vũ thấy Bạch Phao Huệ đi rồi, ánh mắt cười gian, mỉm cười nói: “Vợ đang vui phải không?~ tôi thấy cậu với cô ấy chơi đùa thật sự rât vui vẻ đó nha~”
Dịch Tiểu Lâu sờ sờ cằm, vừa lòng gật gật đầu, cười nói: “Rất vui~ ngày nào cũng nhàm chán, có người vội vàng đến đây cho tôi tiêu khiển~ thật tốt quá~”
Tưởng Chấn Vũ nghe xong bất đắc dĩ sụ mặt, thở dài: “Cậu chơi vui rồi, nhưng mà tôi cũng bị phiền toái dây dưa theo~ hơn nữa cô ấy vẫn là con gái thượng tá, đừng đùa thái quá đó~”
Dịch Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Tưởng Chấn Vũ, cười nhạo nói: “Tôi còn không hiểu cậu? Vừa rồi ai ở một bên xem diễn khoái trá vậy? Nói, có phải trong lòng cậu cũng thích cô ấy, Bạch Phao Huệ người ta dù thế nào cũng coi như một đại mỹ nữ, đựơc cô ta nhìn trúng, cậu vui vẻ lắm đúng không? Trong lòng cảm thấy rất tự hào đúng không?”
Tưởng Chấn Vũ nhanh chóng lắc đầu, đưa ba ngón tay lên trời, nghĩa trong lời nói nói: “Không vui chút nào! Lòng tôi chỉ xem một mình cậu là vợ~ tấm lòng này nhật nguyệt chứng giám!”
Dịch Tiểu Lâu vừa lòng gật đầu, nhéo mặt Tưởng Chấn Vũ, vui cười nói: “Tính chuyện với cậu sau, đi, tìm chú Đoàn với Trần ca đi, mười mấy năm không gặp, cũng không biết Mary còn thích bọ cánh cam không nữa~”
______________*Bạch liên: hoa sen trắng, ý nói một thể loại phụ nữ
chắc là hơi eo la hám trai
mình thấy có vài bộ ngôn tình lấy ý này để nói đó.