- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Mang Theo Không Gian Làm Phú Nhất Đại
- Chương 5: Bát Quái
Trọng Sinh Chi Mang Theo Không Gian Làm Phú Nhất Đại
Chương 5: Bát Quái
“Đinh linh linh...” Phía sau vang lên tiếng chuông xe đạp.
La Hiểu không quay đầu lại, tiếp tục đạp xe đạp của mình. Tốc độ đạp xe cùng lúc trước giống nhau, không tăng tốc cũng không giảm tốc độ.
“Ha ha ha, tụi mày thật vô dụng, không đuổi theo kịp tao!” La Đại Vượng kiêu ngạo hướng mấy người phía sau kêu gào.
La Hiểu nghe thấy giọng nói kia, bàn tay nắm lấy ghi-đông xe đạp không tự giác nắm lại thật chặt, đồng thời cậu cũng hồi tưởng lại đời trước vì cái gì cậu lại trở thành độc nhãn long.
Đầu sỏ gây tội chính là chủ nhân giọng nói này!
Đời trước cũng vào thời điểm này, sau kỳ nghỉ hè không bao lâu, người ba trầm mê mua vé số của hắn rốt cuộc trúng thưởng hai vạn, sau đó cao hứng lên liền mua cho hắn một cái súng đồ chơi, viên đạn bên trong súng có thể bắn hạ chim sẻ trên cây, hắn ta dựa vào món súng đồ chơi kia liền trở thành vua của đám con nít trong thôn.
Mà La Hiểu, là người có chút xui xẻo. Ngày đó cậu ở trong rừng hái rau dại, lúc sau bị súng đồ chơi của hắn ta bắn trúng mắt. Vừa nghĩ tới chuyện này, mắt trái của cậu hiện tại hoàn hảo không tổn hao gì bỗng cảm thấy có chút đau đớn. Bất quá chuyện này đều là ảo giác, rốt cuộc đời này, lúc này, đôi mắt của cậu vẫn đang tốt.
Mà đời này, cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ đời trước. Tấm vé số kia, cậu nhất định sẽ bắt lấy, bất quá cậu không chỉ nhằm vào tờ vé số hai vạn mà ba đối phương trúng thưởng, cậu còn nhắm tới giải hai mươi vạn mà ông ta tiếc nuối thổi phồng lúc say rượu, dãy số kia cậu vẫn luôn nhớ rõ.
Nhóm người phía sau đạp xe đạp lao qua, gào thét vượt qua người La Hiểu, kí©h thí©ɧ một tầng bụi đất bay lên cao.
La Hiểu nửa híp mắt, dừng xe lại. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ để bọn họ đi trước, hiện tại ở trong thôn cậu được coi như đứa trẻ mồ côi, nếu thật sự phát sinh xung đột gì đó, người trong thôn sẽ không nói giúp cậu, rốt cuộc đời trước cậu đã lãnh hội qua cái gì gọi tình người ấm lạnh.
La Hiểu dừng lại phía sau không biết nhóm người kia đang thảo luận về cậu.
“Người vừa nãy có phải là La Hiểu không ai muốn không? Ông nội ngỏm củ tỏi, ba mẹ nó từng người kết hôn, dư lại một mình nó kéo chân sau, không ai muốn.”
“Mẹ tao nói giống như ba mẹ nó đều chạy, để lại một mình nó, xem ra đúng là như vậy.”
“Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, lại không có ai quản, muốn làm gì liền làm cái đó.”
“Xí, còn muốn làm cái gì liền làm cái đó. Tao hỏi tụi mày, trong số tụi mày có ai biết nấu cơm ăn không? Có ai biết giặt quần áo không?” Một người phản đối.
“Giống như có đạo lý, đây đều là chuyện của đàn bà, tao mới không làm mấy chuyện này đâu!”
Bọn họ quay chung quanh đề tài này nói một hồi lâu. Chờ một người trong đó chuyển sang đề tài khác, bọn họ lại đạp xe truy đuổi nhau.
Bên này La Hiểu xác định bọn họ đã cách mình một khoảng xa, không nhanh không chậm xe đạp trở về.
Mới đi được không bao lâu, thị lực của cậu không tồi, phát hiện có mấy miếng dưa hấu bể bị vứt bên đường. Thực hiển nhiên, không biết là ai đi họp chợ mua dưa hấu, trên đường đi bị rớt bể, chỉ lấy mấy miếng lớn để ăn, phần dư lại bị bẩn không ăn được liền ném đi.
La Hiểu dừng xe đạp, nhặt một cái lá lớn cùng một nhánh cây ven đường, bắt đầu thu thập hạt dưa rớt trên mặt đất.
Phải biết rằng hiện tại mọi người ăn dưa hấu rất ít khi nhả hạt, miếng dưa rớt trên mặt đất đương nhiên còn nhiều hạt, thêm vào đó dưa này còn là loại dưa không biến đổi gien, nói cách khác hạt giống này có thể trồng được, liền tính như hạt giống này không phát triển mạnh mẽ đi nữa thì cậu vẫn còn có không gian, như vậy liền có dưa hấu lớn để ăn.
Nghĩ như vậy, tâm tình La Hiểu thực vui vẻ. Rốt cuộc đâu có ai không thích quả dưa hấu lớn ngọt ngào đâu.
Giống với nhặt hạt giống trong đống rác lúc sáng, hạt giống dưa hấu dính bùn đất được gói vào trong chiếc lá, bỏ vào trong ba lô, nháy mắt liền biến mất, sau đó lại xuất hiện trong không gian.
Mới vừa cưỡi lên xe đạp, cậu liền nghe được phía sau không xa truyền đến tiếng máy kéo. La Hiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên máy kéo đều là người, còn có rất nhiều đồ vật, vừa thấy chính là người trong thôn đi họp chợ đã trở lại.
“La Hiểu, đi họp chợ hả?” La Kiến Đảng lái máy kéo gân cổ lên hỏi chuyện.
Tiếng máy kéo rất lớn, lúc nói chuyện không thể không gân cổ lên kêu.
“Đúng vậy, thôn trưởng, chú cũng đi họp chợ về. Các chú, các cô cũng đi họp chợ sao?” La Hiểu lớn tiếng trả lời, đồng thời cũng không quên lễ phép chào hỏi mấy người trên xe.
“Đúng đúng đúng, đi họp chợ về, con chậm rãi đạp xe, chúng ta đi máy kéo nhanh hơn, đi trước nha.” Thời điểm máy kéo vượt qua La Hiểu, người trên xe tới một câu, khói đen cùng bụi đất tung lên.
La Hiểu dừng lại tại chỗ, tính toán chờ cho tro bụi lắng xuống bớt rồi mới đi tiếp.
Giống với đoàn người vượt qua cậu lúc trước, người trên máy kéo giờ này khắc này cũng không quá náo nhiệt. Toàn bộ câu chuyện chỉ quay chung quanh chuyện nhà La Hiểu.
Hiện tại là thập niên 90, ly hôn không phải không có, nhưng giống như cha mẹ La Hiểu, sau khi ly hôn, ai cũng mặc kệ đứa nhỏ, khong thèm quan tâm. Ông La là người nuôi dưỡng đứa nhỏ lại bất hạnh không còn, hiện tại chỉ dư lại La Hiểu giống như đứa trẻ mồ côi.
Trên máy kéo, bà một lời tôi một câu, thật náo nhiệt.
“La Đông Lộ đem giấy tờ nhà đổi thành tên đứa nhỏ La Hiểu rồi, đánh giá về sau sẽ không trở về nữa, này thật đúng là có vợ mới con mới liền không quan tâm đứa con trước kia nữa.” Hoàng Xuân Hoa nói.
“Gì? Nhà bọn họ đổi người đứng tên giấy tờ nhà rồi sao?” Một người hỏi.
“Đúng vậy, ngày hôm đó vừa đúng lúc tôi lên văn phòng bên kia khai chứng minh. Tôi kể cho mấy người nghe, hôm đó La Đông Lộ nói như vậy: ‘Hàn Bình Bình, cô cũng đừng tranh nữa, con trai là của hai chúng ta, tôi đều đem phòng ở chuyển sang tên nó, vậy cô cũng phải bỏ ra ba ngàn đồng! Cô không thể cho nó cái nhà, đưa tiền cũng là công bằng!’ Hàn Bình Bình không chịu, cô ta nói thẳng: ‘La Đông Lộ, cái nhà rách kia cũng được coi là nhà sao? Nhà đó cũng chẳng phải của ông, nhiều lắm chỉ coi như ông dính chút vinh quang của tổ tiên mà thôi!’ Sau đó hai người bọn họ liền cãi nhau, cuối cùng nhân viên công tác phải ra mặt, một người ra phòng ở, một người ra hai ngàn đồng.......” Hoàng Xuân Hoa một bên giống như đúc bắt chước cảnh tượng hôm đó, một bên khoa chân múa tay, siêu cấp kích động. Nếu không phải đang ở trên xe máy kéo, hạn chế bà hoạt động, nói không chừng động tác của bà còn có thể khoa trương hơn một chút.
Chọc cho quần chúng ăn dưa trên xe đều dỏng lỗ tai lên.
Kỳ thật ngày hôm đó thôn trưởng cũng có mặt, chỉ là đôi khi dưa đã ăn rồi, qua miệng người khác vẫn có thể ăn tiếp.
“Có thật vậy không, Xuân Hoa?” Một người hỏi.
“Đương nhiên rồi, ngày hôm đó thôn trưởng cũng có mặt. Thôn trưởng, ngài nói với mọi người xem, tôi có nói láo không?” Hoàng Xuân Hoa ý bảo mọi người hỏi thôn trưởng.
“Khụ khụ, là thật, Hoàng Xuân Hoa không nói bậy, lúc ấy chính là bộ dáng này.” Thình lình bị điểm danh, thôn trưởng đang chuyên tâm lái máy kéo lại thuận tiện ăn dưa, bị kéo vào câu chuyện, ho khan hai tiếng, đáp lời.
“Xem đi, Hoàng Xuân Hoa tôi tuy mồm mép một chút, nói nhiều một chút, nhưng Hoàng Xuân Hoa tôi không nói lời nói dối.” Hoàng Xuân Hoa ngẩng cao đầu. Nếu không phải không gian trong xe hữu hạn, nói không chừng bà còn muốn đứng lên chống nạnh một chút.
Tiếng bọn họ tám chuyện bát quái kết hợp với tiếng máy kéo gầm rú, một đường về tới trong thôn.
La Hiểu bên này quan sát thấy trước sau không còn người nào nữa, đưa tay vói vào trong ba lô, ba lô lập tức nhẹ hơn rất nhiều, hai mươi cân gạo cùng túi đồ cùng nhau đi vào không gian. Lưng không chịu trọng tải, cậu một lần nữa leo lên xe đạp, tốc độ đạp xe rõ ràng nhanh hơn không ít.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Mang Theo Không Gian Làm Phú Nhất Đại
- Chương 5: Bát Quái