Chương 4: Thịt Heo

“Hai đồng mười cái vòng, năm đồng ba mươi lăm cái vòng, cần cái gì liền có cái đó, đừng bỏ lỡ…”

“Thoạt nhìn có thật nhiều đồ vật, có thỏ, vịt, gà con, rùa nhỏ, cá vàng, còn có thật nhiều món đồ chơi nữa, ta thích đồ chơi hình con thỏ kia...”

Đám người vây xem nhìn đồ vật cảm khái.

Bên kia thực náo nhiệt, hai đồng mười cái vòng, rất nhiều người vây lại chơi, người tụ tập xem náo nhiệt cũng đặc biệt nhiều.

La Hiểu liếc nhìn một cái liền rời đi.

Cậu để xe đạp trong bãi xe, là một nhà kho cũ, phí gửi xe ba xu, còn được miễn phí đánh săm lốp.

Đeo ba lô, cậu đi xuyên qua đám người.

Đối với người hồi lâu không đi dạo chợ như cậu mà nói, họp chợ hôm nay đặc biệt mới mẻ, các loại quầy hàng nhiều không đếm xuể. La Hiểu thích thú nhìn xem chung quanh, đồng thời lưu ý giá cả các đồ vật mình muốn mua.

Nhìn thịt heo trên bàn, La Hiểu nuốt một ngụm nước miếng, thịt này là thịt heo nhà, vừa thấy liền biết ăn vào rất ngon miệng. La Hiểu không lập tức tiến lên hỏi giá mà chờ bác gái phía trước hỏi giá trước, cậu ở bên cạnh nhìn, quay đầu lại chờ bác gái trả giá xong, cậu học theo là được.

Quả nhiên, đối phương là cao thủ ép giá.

“Thịt heo này bán thế nào?” Bác gái dùng tay cầm miếng thịt lên ước lượng.

“Năm đồng, chị dâu mang về bổ sung thêm chút nước luộc?” Ông chủ nhiệt tình chào hàng.

“Năm đồng mắc quá, thịt này quá mỏng, bổ sung nước luộc gì chứ. Bốn đồng bán không?” Bác gái trực tiếp chém rớt một đồng.

La Hiểu nhìn nhìn, trong lòng cảm thấy bác gái thật biết cách trả giá.

“Bốn đồng rưỡi đi, tôi cũng là dậy sớm sờ soạng gϊếŧ heo kiếm chút tiền công, chút nữa tôi cân cho chị nặng một chút, được không?” Ông chủ lui một bước.

“Bốn đồng, bốn đồng thì tôi lấy hai cân, không thì tôi đi chỗ khác.” Bác gái một bộ muốn chuẩn bị rời đi.

Ông chủ do dự một lát, sau đó cũng đồng ý.

La Hiểu cũng tiến lên phía trước, đi theo giá cả của bác gái vừa trả mua hai cân thịt. Ông chủ cắt cũng thật chính xác, tám đồng hai cân thịt thực vừa vặn.

Thanh toán tiền, đem thịt bỏ vào ba lô, La Hiểu thực vui vẻ, quay đầu lại có thể ăn thịt rồi.

Hiện tại mặt trời đã lên cao, càng lúc càng nắng gắt, La Hiểu may mắn bản thân mặc áo tay dài, bằng không liền bị phơi tróc một tầng da.

Trừ bỏ thịt ra, cái cậu muốn mua nhất chính là gạo, bất quá gạo tương đối nặng, cậu tính toán đi mua mấy thứ đồ cần thiết trước, sau đó quay lại mua hai mươi cân gạo.

Không phải cậu không muốn mua nhiều mà là ở chợ đông người, cậu không có khả năng trắng trợn táo bạo đem gạo bỏ vào trong không gian, nếu không thích hợp bỏ vào, vậy mua quá nhiều liền nặng lắm, nên mua mấy thứ đồ cần thiết trước.

Nhìn thấy quầy bán bánh dày chiên, năm xu ba cái, một đồng được bảy cái, La Hiểu trực tiếp mua một đồng. Bánh dày này là bánh dày gạo nếp, bên trong là nhân đậu phộng, đường nâu, làm thành hình dạng ánh trăng, kích thước lớn bằng nửa bàn tay người trưởng thành, đứa nhỏ chỉ cần ăn một cái liền no.

La Hiểu mua một đồng, lấy ra một cái, mấy cái còn lại cất vào trong ba lô, sau đó gấp không chờ nổi cầm lên cắn một ngụm.

Bánh dày gạo nếp chiên qua dầu, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, nhân thơm ngọt, hơn nữa nhân thực đầy đủ, một ngụm cắn xuống, hỗn hợp nước đường cùng đậu phộng thơm lừng bên trong đều phải tràn ra tới. La Hiểu một bên thổi cho bánh dày nguội bớt, một bên tiếp tục cắn một ngụm.

Người đi ngang qua thấy cậu ăn ngon như vậy cũng nhịn không được mua một phần bánh dày chiên dầu.

Bác gái bán bánh dày chiên vui vẻ không thôi.

Một cái bánh dày nuốt xuống bụng, La Hiểu lại đi mua chút hạt giống, có chút tiếc nuối hiện tại không phải tháng Giêng, bằng không liền có bán hạt giống cây ăn quả linh tinh. Bất quá không có cũng không làm khó được cậu.

La Hiểu dựa vào ký ức, đi tới bãi rác chỗ bãi đất hoang bên kia.

Tuy nói là bãi rác nhưng nó không phải bãi rác chân chính, không biết bắt đầu từ khi nào bị người đổ rác lên, sau những người khác cũng đi theo bắt chước đổ rác, càng lúc càng nhiều liền biến thành bãi rác.

Quả nhiên, bên trong có quả táo, quả lê hư thối, còn có đầu dứa. La Hiểu dùng hai cây gậy làm như hai chiếc đũa gắp lên hai quả táo, một quả lê hư cùng năm cái đầu dứa.

Một khắc cậu bỏ vào trong ba lô, bọn chúng liền vững vàng đi vào trong không gian.

Hiện giờ bên này còn không có người tới đổ rác, vừa lúc thuận tiện cho cậu.

Làm xong hết thảy chuyện này, La Hiểu theo đường cũ quay về, đi tới khu vực bán gạo thóc mua hai mươi cân gạo.

Bởi vì không mang theo túi đựng cho nên cậu bỏ ra năm xu mua cái túi của đối phương.

Đồ vật cần thiết đều đã mua được, cậu cũng không tính toán tiếp tục đi dạo, vai cõng ba lô, đi đến bãi xe lấy xe đạp trở về.

Trên đường trở về, tốc độ của cậu chậm hơn hẳn so với lúc đi, bởi vì phải cõng theo cái ba lô nặng trĩu.

Thị lực tốt làm cậu có thể rõ ràng nhìn thấy cây cỏ ven đường, tâm tình La Hiểu phi thường tốt.

Hai mắt cậu hiện giờ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, thật tốt.