“Hô.... Cuối cùng cũng trồng xong. Còn may hiện tại là kỳ nghỉ hè, bằng không sao mình có thời giờ ở trong không gian trồng trọt chứ.” La Hiểu lau mồ hôi trên trán, đứng thẳng dậy.
Lương thực dự trữ trong nhà đã được sử dụng hết hồi tang lễ ông nội, thêm vào đó còn là lương thực vừa mới thu hoạch trong năm nay, muốn chờ đợt thu hoạch tiếp theo liền phải chờ, huống hồ đồ ăn bên ngoài không nhất định trồng ra sẽ ăn ngon và sinh trưởng nhanh như trong không gian. La Hiểu liền ở trong không gian quy hoạch miếng đất.
Hiện giờ còn đang ở đầu thất của ông nội nên sẽ không có người tới tìm cậu, cho nên La Hiểu mới có thể ở trong nhà, đi vào không gian bận rộn.
Về phần đồ ăn trong hai ngày này, đó chính là khoai tây hầm cùng dưa muối chắp vá qua bữa. Gà trong nhà đã hết sạch, muốn ăn chút thức ăn mặn là không có biện pháp, heo thì hôm làm tang lễ đã gϊếŧ hết. Có thể nói trong nhà hiện giờ ngay cả chuột chạy tới cũng chỉ chỉ có thể hùng hùng hổ hổ mắng vài tiếng rồi chạy đi.
La Hiểu nhớ tới đời trước, nắm chặt tay. Cậu thề, đời này nhất định phải nỗ lực, tranh thủ muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, không vì tiền mà phiền não!
Mà trước mắt, thứ cậu cần nhất vẫn là thức ăn, thức ăn có thể mang đến cho cậu chất dinh dưỡng cần thiết. Cậu không muốn giống như đời trước, ngay cả 1 mét 7 cũng không cao tới, đời này nhất định phải ăn nhiều một chút, bảo đảm thân thể nhận được đủ chất dinh dưỡng, tranh thủ cao một chút, việc còn lại chính là học xong cấp 3, thi đại học!
Ông nội kỳ vọng cậu có thể thi đại học, đời trước cậu không có cơ hội, đời này, cậu nhất định phải nỗ lực. La Hiểu âm thầm cổ vũ chính mình.
Ba phần diện tích dùng để gieo thóc, phần dư lại La Hiểu trồng bắp cùng các loại rau dưa, hạt giống đều là ở trong nhà còn dư lại, cũng rất thuận tiện cho cậu.
Bận rộn xong, La Hiểu rửa tay trong con suối nhỏ, sau đó đi vào trong sân. Bên cạnh miệng giếng để một băng ghế nhỏ, bên trên đặt một cái ly nhỏ, cậu cầm lấy cái ly, múc một chút nước giếng lên uống.
Nghỉ ngơi một lúc, La Hiểu quay trở lại trong phòng, cầm quần áo đã được máy giặt giặt sạch, sau đó ý động, ra khỏi không gian. Nơi cậu bước ra vẫn như cũ là phòng cậu, ngay phía sau cánh cửa.
Cất quần áo đã được giặt sạch, có mùi thơm giống như được phơi dưới ánh nắng mặt trời, La Hiểu đẩy cửa bước ra ngoài.
Sân nhà trống rỗng, vườn rau nhỏ trong sân, một cọng hành lá cũng không còn, duy nhất còn sót lại gốc tía tô sinh mệnh ngoan cường nơi góc tường.
“Châu chấu tràn qua bất quá cũng chỉ như vậy....” La Hiểu lẩm bẩm một câu.
Rau dưa hành tỏi trong vườn trên cơ bản đã dùng hết hôm đám tang, người cha ruột keo kiệt của cậu nếu có thể không tiêu tiền liền không tiêu tiền, ông ta vui vẻ dùng những gì có thể lấy được từ trong vườn để nấu cơm đãi người trong thôn. Ông ta chưa bao giờ suy nghĩ, đứa con trai còn ở lại phải làm sao để sống sót, rốt cuộc ông ta cũng không tính toán mang theo cậu rời đi. Cho nên, từ lúc bắt đầu, La Hiểu chính là đứa nhỏ bị vứt bỏ, mà ông nội cậu cũng không còn nữa.
Nhìn chuồng heo cùng chuồng gà trống rỗng, trong viện không có bất kỳ động tĩnh nào ngoại trừ lá hồng bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc.
Đi đến chỗ góc tường, La Hiểu hái được một nhúm lá tía tô. Cái bình cũ trong bếp hẳn còn chút ớt băm dưới đáy, ký ức đời trước nói cho cậu biết như vậy.
Xào tía tô với chút ớt băm, quay đầu lại nấu chút cơm, đem chút gạo còn sót lại trong nhà ăn hết, ngày mai đi họp chợ mua chút gạo trở về. Đời trước không có bao nhiêu tiền, một đoạn thời gian lúc sau cậu chỉ ăn khoai tây còn lại dưới hầm. Đời này tuy rằng tiền cũng không nhiều lắm nhưng cậu tính toán mua về chút gạo cùng vật tư sinh hoạt, chỉ có ăn uống no đủ mới có thể có tinh lực, thể lực để thay đổi tình huống hiện tại, huống chi nếu cậu muốn kiếm tiền thì cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.
Trong đầu suy nghĩ cũng không chậm trễ cậu cầm nhúm lá tía tô trên tay đi tới chỗ miệng giếng rửa sạch.
Chờ bận rộn xong lại đến ăn cơm chiều, mặt trời chiều đã ngả về phía Tây.
La Hiểu đem nồi chén gáo bồn rửa sạch sẽ, vào phòng, lại đi vào không gian tắm rửa. Ngủ cũng là ngủ trong không gian, cậu không đem giường bỏ vào mà ngủ trực tiếp dưới đất. Trong không gian không có muỗi cắn người, nhiệt độ thích hợp, so với bên ngoài thì mát mẻ hơn, càng thích hợp để nghỉ ngơi.
Qua hôm sau, La Hiểu tỉnh lại, nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử, phát hiện thời gian là buổi sáng 5 giờ 40 phút, cậu nhanh nhẹn rời giường, ra khỏi không gian.
Bên ngoài trời đã sáng.
Cậu qua loa lấy nước rửa mặt, đánh răng.
La Hiểu nhóm lửa, nấu mấy củ khoai tây, thêm tía tô xào ớt hôm qua vẫn còn một chút, như vậy liền xong bữa sáng.
Chờ cậu tay đẩy chiếc xe đạp second-hand, vai đeo ba lô, ra ngoài khóa cổng lại đã là 6 giờ 40 phút.
Trên đường đi cậu không gặp bất cứ người nào, người đi chợ mua đồ sẽ không đi sớm như cậu, người đi buôn bán thì lại đi sớm hơn, cho nên đường đất đỏ phá lệ thông suốt, chỉ có một mình cậu.
Cảm thụ không khí sáng sớm mới mẻ, La Hiểu xuất phát về phía trấn Tân Liễu.
Trấn này trong tương lai sẽ biến thành huyện, thôn bọn họ nằm ngay đường đi nên bị mở rộng, phá bỏ di dời.
Khoảng cách từ trong thôn tới trấn trên hoặc huyện bên cạnh đều không sai biệt lắm, hoặc là nói cách trấn trên càng gần hơn một chút, cho nên đại đa số thời điểm người trong thôn đều đi họp chợ ở trấn trên.
La Hiểu đạp xe nửa giờ liền đến trấn Tân Liễu.