Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Mang Theo Không Gian Làm Phú Nhất Đại

Chương 2: Bàn Tay Vàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
【 đừng khóc nữa, cầm lấy bàn tay vàng của cậu đi, ta đi đây, cậu khóc làm ta đau đầu chết đi được... 】 giọng nói khô cằn vang lên trong đầu La Hiểu.

La Hiểu đang khóc đến choáng váng nghe thấy vậy liền ngẩn người ra, chờ phản ứng lại, cậu đột nhiên nhớ tới chính sự. Thiếu chút nữa đã quên, cậu là như thế nào trọng sinh trở về.

Tuy không trọng sinh trở lại thời điểm ông nội còn sống nhưng cậu đã quay về tới thời điểm bản thân còn chưa biến thành độc nhãn long.

【 đừng ở đó phát ngốc nữa, cái này cho cậu, cậu lấy máu nhỏ lên liền có thể sử dụng. Đồ đã đưa cho cậu rồi, chuyện về sau cậu tự mình giải quyết cho tốt, tạm biệt. 】

Lời nói vừa dứt, La Hiểu cảm thấy giọng nói trong đầu mình lập tức biến mất không còn bóng dáng, mà trên mặt đất trước mắt cậu thình lình xuất hiện một viên đá giống như đá hoa cương, to chừng quả trứng cút.

La Hiểu cả người co rúm, khóc đến quá mức kích động, hiện tại còn chưa kịp bình phục. Không chần chừ, cậu đứng dậy đem di ảnh ông nội đặt lại lên bàn, nhặt hòn đá kia lên xem.

Cầm hòn đá kia, cậu trở về phòng mình. Hít hít cái mũi, cậu cầm compa chích đầu ngón tay, không cẩn thận nên đâm hơi mạnh một chút, cậu đau đến nhe răng trợn mắt, bất quá hiệu quả lộ rõ, máu tươi nơi đầu ngón tay trực tiếp chảy ra. La Hiểu đem máu đầu ngón tay nhỏ lên viên đá.

Căn phòng có chút u ám cơ hồ trong nháy mắt giống như được mở bóng đèn dây tóc công suất lớn, hòn đá hút được máu tươi lập tức sáng lên.

Hòn đá phát ra ánh sáng thực mau liền biến mất. Trên mặt đất, hoặc là trên tay La Hiểu đều không có chút dấu vết nào của hòn đá, phảng phất giống như nó chưa từng xuất hiện. Ngay sau đó, trong đầu La Hiểu rõ ràng cảm giác được không gian thần kỳ trong truyền thuyết.

Liếc nhìn khung cửa sổ bằng gỗ trong phòng, ánh mặt trời chiếu xuống nhưng không rọi vào trong phòng, La Hiểu tiến đến gần vị trí góc chết cạnh cửa, nhắm mắt lại, trong nháy mắt, cậu biến mất.

Sau khi tiến vào không gian, La Hiểu sửng sốt một lúc. Cậu đứng tại chỗ đạp đạp vài cái, cảm nhận được bùn đất bắn tung toé dưới chân làm cậu rõ ràng cảm nhận được mình đang thật sự ở trong không gian.

Mảnh đất trước mặt cậu rộng chừng hai mẫu, thoạt nhìn rất màu mỡ. Mảnh đất bị dòng suối nhỏ chia thành hai phần, về phần dòng suối bắt nguồn từ chỗ nào, cậu không nhìn thấy, phía trước giống như bị cái gì đó chắn lại. Mảnh đất cho cậu tin tức thực vật gieo trồng nơi này tuy không thể trong vòng một ngày lập tức lớn lên nhưng so với gieo trồng ở bên ngoài thì phát triển nhanh hơn nhiều, còn có một chút tiếc nuối chính là nơi này không có chức năng gieo trồng và thu hoạch bằng một cú nhấp chuột. Phía sau mảnh đất còn có một căn nhà kiểu nông thôn, hai tầng lầu, không biết làm từ chất liệu gì, cũng may mái nhà không phải ngói lưu ly, giống như làm thành sân thượng, bên ngoài còn có hàng rào tre. La Hiểu nhìn kiểu phối hợp này cũng chỉ có thể thở dài, còn may không phải nhà mái ngói phối hợp với sân có hàng rào tre....

Xuyên qua hàng rào tre có thể nhìn thấy bên trong sân có một miệng giếng hình giọt nước, thoạt nhìn không sâu lắm nhưng nước lại trong vắt, không nhìn thấy đáy.

Tin tức từ không gian phản hồi cho cậu biết, không gian cần vật dẫn, cũng chính là hòn đá đã biến mất lúc nãy, hiện tại trên tay trái của cậu có một nốt ruồi son giống như thủ cung sa chính là vật dẫn, đã trói định cùng cậu.

La Hiểu có chút phát điên, mẹ nó thành cái dạng gì không thành, cư nhiên lại biến thành giống như thủ cung sa, vị trí còn giống nhau như đúc!!!

Có lầm hay không a!!

Duy nhất đáng an ủi chính là nước giếng trong sân uống vào có thể cải thiện thân thể, đối với thân thể có chỗ lợi, tuy không làm ra được công dụng cải tử hoàn sinh nhưng nếu uống thường xuyên, đối với thân thể trăm lợi không một hại.

La Hiểu vui vẻ nở nụ cười. Mang theo tươi cười, cậu đi vào trong sân, dọc theo đường đá cuội đi tới trước cửa nhà.

Đẩy cửa phòng ra, cánh cửa thoạt nhìn đơn sơ, đẩy ra cư nhiên lại rất an tĩnh, không hề phát ra tiếng kẽo kẹt.

Căn nhà cùng nhà bình thường trong thôn rất giống nhau, bất quá trong nhà có phòng tắm cùng toilet, hai phòng một sảnh, một bếp, một phòng tắm. Không gian phản hồi cho cậu tin tức, phòng bếp, phòng tắm, phòng vệ sinh cậu đều có thể dùng, có điện có nước, trong bếp còn có thể đốt lửa. La Hiểu tỏ vẻ thực thần kỳ, không gian còn có năng lực tự làm sạch, nói cách khác nếu cậu ở bên trong không gian nuôi dưỡng động vật, phân động vật liền có thể được không gian hấp thu, hóa thành chất dinh dưỡng trong đất.

Phòng khách trống rỗng, không có bất luận đồ đạc gì. Phòng bếp ngoài kệ bếp, vòi nước rửa rau cùng bồn nước ra thì nồi chén gáo bồn này nọ đều không có, ổ cắm điện cũng không có nốt. Trong phòng rất sáng, đèn tất nhiên cũng không có, hai phòng ở lầu một cũng trống rỗng, bất luận đồ đạc gì cũng đều không có. La Hiểu tham quan xong lầu một liền theo cầu thang bước lên lầu hai.

Lầu hai là một căn phòng rộng rãi, bên ngoài có ban công, bên trong có phòng để quần áo, phòng tắm cộng thêm một phòng bếp nhỏ, quan trọng nhất chính là chỗ ban công có một cái máy giặt. La Hiểu ở trong lòng phun tào căn nhà này cũng quá trống vắng rồi, cậu không quá yêu thích, bất quá cái máy giặt này cũng thực đặc biệt, có chức năng sấy khô, không cần cậu bỏ bột giặt hay nước giặt này nọ, mặc kệ muốn tẩy quần áo hay khăn trải giường linh tinh, chỉ cần ném vào máy là xong, bất luận vết bẩn nào cũng đều có thể được giặt sạch, không lưu lại bất cứ dấu vết nào, khiến cho quần áo hoàn hảo như lúc ban đầu. La Hiểu cảm thấy máy giặt này quả thực là công nghệ đen thần kỳ!

Cậu cũng không phun tào chuyện không có giường nữa, quay đầu lại cậu sẽ chậm rãi bổ sung, tóm lại không gian này thật sự quá tốt!

Đứng ở ban công, nhìn toàn bộ không gian nơi xa xa, La Hiểu dùng một bàn tay che lại mắt phải, mắt phải lâm vào tăm tối, mắt trái như cũ có thể nhìn được đồ vật, còn nhìn đến phi thường rõ ràng. Trong nháy mắt, hốc mắt cậu liền ướt. Lúc nãy cậu khóc quá nhiều, bởi chuyện không gian mà bất tri bất giác dừng lại, hai mắt khóc đến sưng đỏ vẫn chưa tan đi.

Khóc quá nhiều, dẫn tới thời điểm cậu lại lần nữa rơi lệ, đôi mắt có chút không khoẻ. Bất quá, cậu nhịn không được, mắt trái của cậu hiện giờ vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì làm cậu thật cao hứng.

La Hiểu lau nước mắt, hưng phấn bước nhanh chạy xuống cầu thang.

Cậu nghĩ tới giếng nước trong sân, sau khi nhớ ra liền gấp không chờ nổi mà chạy tới chỗ cái giếng muốn uống nước.

Đi tới miệng giếng, La Hiểu dùng ngón tay chọt chọt mặt nước, cảm nhận nhiệt độ lạnh như băng, sau đó chụm tay lại, hứng nước vào lòng bàn tay, quan sát nó.

Nước này thoạt nhìn cùng nước bình thường giống nhau, trong suốt, không có gì khác biệt.

La Hiểu ghé miệng vào lòng bàn tay, nhấp một ngụm nước giếng. Sau khi cẩn thận nhấm nháp một ngụm, cảm thấy hương vị nước này thực ngon, vừa uống vào liền cảm nhận phẩm chất nước này thực tốt, đặc biệt dễ uống. Cậu chỉ là một tục nhân, không thể nói ra những từ ngữ hoa mỹ nhưng sau khi uống nước này vào, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được cái gì gọi là trầm trồ khen ngợi nước.

Đem nước trong lòng bàn tay uống hết, La Hiểu lại hứng thêm một ngụm nữa uống.

Uống nước giếng xong, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc nãy cậu khóc quá nhiều, nước trong thân thể mất đi nhiều, lúc này có nước giếng tốt như vậy bổ sung vào, cậu cảm giác hai mắt đều thoải mái hơn rất nhiều.

Hít thở không khí trong không gian thuộc về chính mình, La Hiểu nở nụ cười so với mặt trời còn rạng rỡ hơn, một đời này là cuộc sống mới, cậu sẽ thực trân trọng nó!
« Chương TrướcChương Tiếp »