Chương 1: Trọng Sinh

“La Đông Lộ, CMN, ông đừng nghĩ có thể thoải mái đem con trai ném cho tôi! Tôi nói cho ông biết, đó là con trai ông! Tôi không cần!” Giọng nói bén nhọn, gay gắt của Hàn Bình Bình vang lên trong nhà chính.

Căn phòng sát bên nhà chính, người bị sốt nằm trên giường bị tiếng ồn ào đánh thức.

La Hiểu vừa tỉnh lại liền nghe được giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cậu nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra đây là căn phòng trước kia của mình.

Lúc này, bên trong nhà chính lại truyền tới giọng nói còn lớn hơn so với giọng nữ lúc nãy.

“Hàn Bình Bình! CMN, cô có tư cách gì nói tôi? Nó là con trai là tôi, chẳng lẽ nó không phải từ trong bụng cô bò ra hay sao? Cô dựa vào cái gì nói không cần chứ?!” La Đông Lộ không nhận, bởi vì nếu ông nhận, ông không có cách nào giải thích với người vợ hiện tại của mình.

Giống như ông, Hàn Bình Bình cũng không thể nhận, rốt cuộc nếu phải nhận, trong nhà liền không có giây phút nào bình an.

Cặp vợ chồng cũ khó có khi ăn ý cùng nhớ tới ông La, người đã giúp đỡ bọn họ nuôi dưỡng đứa nhỏ. Đáng tiếc ông cụ tự mình té ngã rồi qua đời, nếu như bị xe đυ.ng thì còn có thể nhận được một khoảng bồi thường, đáng tiếc lại không có. Hiện giờ chỉ dư lại một căn nhà, nói dễ nghe một chút là căn nhà nơi ngoại ô, nói khó nghe chính là căn nhà ở nông thôn, còn là loại nhà ngói cũ kỹ.

“Tôi mặc kệ, tóm lại chúng ta đã sớm ly hôn, rốt cuộc nó với ông giống nhau đều mang họ La, không phải cùng họ Hàn với tôi, ông đừng nghĩ tới việc tạo gánh nặng cho tôi!” Hàn Bình Bình giận dữ hét lên.

Bà cảm thấy chán nản không thôi. Bà đều đã tái hôn gả đi huyện thành bên cạnh, chồng cũ cũng chạy ra ngoài lập gia đình, lúc này cha chồng qua đời, đứa nhỏ liền trở thành gánh nặng, ông ta liền uy hϊếp bà trở về, cùng nhau thương lượng chuyện chăm sóc đứa nhỏ.

Nếu không phải biết chồng trước của mình có bao nhiêu khó chơi, bà khẳng định không muốn trở về, thật vất vả mới có thể cắt đứt quan hệ với người này, hiện tại lại muốn đem con trai ném cho bà, không có cửa đâu! Không nói cửa lớn, ngay cả cửa sổ cũng không có!

Hai người giằng co không dứt, ở trong nhà chính tranh chấp kịch liệt, mà La Hiểu bên này đã lệ rơi đầy mặt.

Cậu đã trở lại, quay về thời điểm cậu còn chưa biến thành độc nhãn long, cũng quay lại thời điểm ông nội vừa mới mất.

Đời trước, sau khi chôn cất ông nội, cậu liền sốt cao, cái gì cũng không biết, mệt mỏi tới mức không hề có cảm giác gì đối với thế giới bên ngoài. Hai người đang tranh cãi bên ngoài kia, một người là ba ruột của cậu, một người là mẹ ruột của cậu, cậu phát sốt hay không, không ai để ý đến, bọn họ chỉ để ý xem nên đá quả bóng cao su là cậu cho ai.

Nếu, nếu cậu có thể trở về sớm hơn một chút, có phải ông nội sẽ không chết không? Nước mắt La Hiểu từ khóe mắt chảy xuống.

Tranh chấp bên ngoài nhà chính cũng ngừng lại.

La Hiểu biết, hẳn bọn họ đã làm ra quyết định, cậu cũng biết, lúc này, bản thân nên đi ra ngoài.

Chống đỡ cơ thể đau nhức, La Hiểu gian nan bước xuống giường. Việc đầu tiên cậu làm sau khi xuống giường chính là lục lọi ngăn kéo tủ. Vận khí không tồi, cậu kiếm được thuốc trị cảm.

La Hiểu đem viên thuốc trị cảm trực tiếp nuốt xuống, ngay cả nước cũng không cần. Viên thuốc dính ngay yết hầu, vị đắng tràn ra. Cậu nỗ lực nuốt nước miếng, viên thuốc được nuốt xuống nhưng vị đắng trong miệng vẫn còn nồng nặc.

Không biết là tác dụng tâm lý hay tác dụng của thuốc trị cảm, La Hiểu cảm thấy bản thân khá hơn nhiều.

Cậu mặc bộ quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm, thấm đẫm mồ hôi do phát sốt, mở cửa đi ra ngoài.

Động tác mở cửa tạo ra động tĩnh, cặp vợ chồng cũ bên ngoài đồng thời nhìn lại.

“Hai người nói chuyện, con đều nghe được. Hiện giờ con đã mười lăm tuổi, qua hai, ba năm nữa liền mười tám, không cần người giám hộ nữa. Hộ khẩu của con ở cùng với ông nội, ông nội không còn nữa, con chính là chủ hộ. Hai người đều có gia đình riêng của mình, con tự mình hiểu lấy, sẽ không đi quấy rầy hai người.” La Hiểu nghẹn ngào nói.

Thậm chí cậu còn không gọi hai người hai tiếng “ba”, “mẹ” nhưng La Đông Lộ cùng Hàn Bình Bình đều không chú ý tới điểm này. Tâm tư bọn họ đều đặt trên chuyện La Hiểu nói không ở cùng với bất cứ ai trong hai người bọn họ.

“Hiểu Hiểu, con thật sự nghĩ như vậy sao?” La Đông Lộ hỏi cậu.

“Phải, con ở một mình là được. Hai người đều có gia đình riêng của mình, cái này con biết, con đi tới nơi nào cũng đều là người ngoài, con đều biết, cho nên con không trách hai người. Con hiện giờ cái gì cũng không có, ông nội cũng không còn, chỉ còn lại duy nhất căn nhà ông nội để lại này thôi. Con sẽ ở lại đây, chỉ cần hai người sống tốt, không cãi nhau vì con, như vậy là tốt rồi.”

La Hiểu bày ra bộ dáng đứa nhỏ mười mấy tuổi chờ mong cha mẹ yêu thương khích lệ, bộ dạng con như thế nào đều không quan trọng, chỉ cần hai người đều tốt là được.

Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt của cặp vợ chồng cũ ngắn ngủi xuất hiện vẻ từ ái của bậc làm cha mẹ.

Cho nên, chờ đến khi mọi việc kết thúc, La Hiểu cầm trên tay chính là bất động sản đứng tên mình cùng hai ngàn đồng của mẹ ruột đưa cho, nhìn bọn họ rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

Việc này cơ hồ trong cùng ngày liền giải quyết xong, trời còn chưa tối, hai người đã vội vàng rời đi, e sợ sẽ bị cậu gọi lại.

La Hiểu dựa lên khung cửa, nhìn theo bóng dáng bọn họ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.

Đời trước, cậu mơ màng hồ đồ, lại phát sốt không đứng dậy khỏi giường, căn bản không tham dự vào cuộc tranh chấp này, chờ bọn họ tan rã trong không vui, mỗi người tuỳ tiện ném cho cậu mấy trăm đồng, sau đó tùy cậu tự sinh tự diệt, cũng không ai đề cập tới căn nhà của ông nội để lại. Theo nguyên tắc, căn nhà này thuộc về quyền thừa kế của ba cậu, cho nên chờ tới lúc sau, căn nhà bị phá bỏ di dời, cậu liền bị đuổi ra ngoài.

Hiện tại cậu trọng sinh trở về, lại làm bộ làm tịch một hồi, La Đông Lộ vì không bỏ ra tiền, tỏ vẻ căn nhà này sửa thành tên của cậu, còn nói hiện tại cậu là chủ hộ La gia, căn nhà này cho cậu, sau đó bức bách Hàn Bình Bình đưa tiền, kết quả cuối cùng chính là căn nhà thuận lợi nằm dưới danh nghĩa La Hiểu và cậu còn nhận được số tiền nhiều hơn tổng tiền đời trước hai người cho cậu.

La Hiểu biết, hai ngàn đồng này vừa đưa ra, khẳng định về sau cậu sẽ không nhận được bất cứ đồng nào từ bọn họ nữa. Cậu yên tâm thoải mái nhận lấy, rốt cuộc bọn họ sinh ra cậu, có nghĩa vụ nuôi cậu.

Chờ nhìn không thấy bóng dáng bọn họ nữa, La Hiểu quay vào sân, cài cổng lại, đi vào trong nhà. Nhìn di ảnh ông nội trong nhà chính, mũi cậu chợt chua xót. Đây là bức ảnh duy nhất của ông cụ, vẻ mặt cũng nghiêm túc, cứng ngắt như vậy.

La Hiểu buông thả chính mình, ôm lấy di ảnh ông nội hung hăng khóc ra tiếng.

Bên ngoài sân, nếu có người đi ngang qua sẽ mơ hồ nghe được bên trong truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiến người cảm thấy thực đáng thương. Đáng tiếc nhà bọn họ ở xa, cách thôn một khoảng nhất định, chung quanh chỉ có duy nhất nhà bọn họ, tiếng khóc của La Hiểu không thu hút sự chú ý của bất kỳ một ai.

Nhà bọn họ cũng không có thân thích nào khác, tất nhiên không có ai tới cửa, người trong thôn cũng sẽ không lại đây, bởi vì đây là đám ma mới, vẫn có chút kiêng kị.

Người đã được đưa đi, việc nên làm đều đã làm, phòng ở đã thu thập thỏa đáng, vậy kế tiếp mọi người đều quay về bận rộn việc nhà mình, cho nên không có người lại đây quấy rầy.