Chương 13: Bố Thiện 1

Ba người thu thập tốt rồi đi tới lều chủ, Nạp Mộc vừa thấy bọn họ liền chạy nhanh đến đem A Từ kéo qua một bên nói thầm, cũng không biết nói cái gì. Dụ Phi âm thầm nhìn trộm vài lần, chỉ thấy cha vợ biểu tình kinh ngạc cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của A Từ.

Chẳng lẽ đang đánh giá biểu hiện tối hôm qua của hắn? Dụ Phi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ là hắn làm không đủ khiến A Từ không vừa lòng? Ân, phải tìm thời gian hỏi một chút.....

A Từ lắc lắc đầu, chậm rãi đi trở về, một bên cúi thắt lưng giúp A Loạn dùng dây thừng trói chặt con mồi lớn nhỏ trên mặt đất, một bên tức giận liếc mắt nhìn Dụ Phi một cái: “Ngươi hôm nay có đi cùng chúng ta không?”

“Đi chứ.” Dụ Phi cười tủm tỉm trả lời: “Ta nghĩ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống của bộ tộc, suốt ngày ở trong lều trại cũng không tốt.”

Hắn vốn cũng là người không ngồi yên được, hơn nửa năm kia ở phía nam bởi vì mất mùa mà gần như không ra khỏi nhà, làm hắn cảm thấy bức bối khó chịu.

“Chúng ta tính toán cưỡi ngựa đi, ngươi muốn.....” A Loạn có chút rối rắm, nghĩ đến thời điểm khi Dụ Phi tùy tiện ngồi trước người bọn họ, chung quanh truyền đến ánh mắt trêu ghẹo của các ca nhân, cũng bởi vì không có ác ý cho nên hắn mới cảm thấy càng thêm xấu hổ.....

“Rất xa sao?” Dụ Phi có chút kỳ quái, Bố Thiện thúc thúc gì đó nếu là người trong bộ tộc, hẳn cũng phải có lều trại ở đây chứ.

“Không xa.” A Trác giải thích nói: “Chỉ là ngựa của chúng ta đều mua từ chỗ Bố Thiện thúc thúc, mỗi lần tới đó đều mang theo để thúc ấy nhìn xem.”

“Lão tiểu tử kia nuôi ngựa giống như nuôi con đẻ của mình vậy.” Đa Triết cười ha hả nói: “Để cho hắn nhìn thử nhóm ‘đứa con’ đã ra ngoài của hắn đều được A Trác tụi nó chiếu cố rất khá, có thể sẽ nguyện ý đổi nhiều thêm đồ vật này nọ cho chúng ta.”

“Thì ra là thế.” Dụ Phi gật gật đầu, nhất thời nhớ tới kiếp trước ở trong bộ đội cũng có một huấn đạo viên yêu chó như mạng. Tên kia cũng gần như đều đem quân khuyển một tay nuôi lớn coi như đứa con, ngày kết hôn, hắn bên trái, tân nương bên phải, ngồi chồm hổm ở giữa là con quân khuyển cao bằng nửa thân mình tân nương, tân nương kia tươi cười cứng nhắc muốn chết, nhưng lại khiến bọn họ đi tham dự tiệc cưới đều buồn cười không thôi.

Chỉnh lý tốt con mồi, mấy người hợp lực kéo tới mộc bản xa đã chuẩn bị tốt ở ngoài lều trại, Dụ Phi nhìn A Loạn biểu tình muốn nói lại thôi, cười cười đi đến bên người hắn.

“.......” A Loạn nhất thời sắc mặt mâu thuẫn, hạ thấp giọng cùng Dụ Phi thương lượng nói: “Cái kia..... Có thể đổi tư thế khác hay không.... “

“Phốc!.....” Dụ Phi nhất thời bị nước miếng của chính mình làm sặc.

A Loạn giật mình, vội vàng giúp hắn thuận khí: “Làm sao vậy?”

Dụ Phi hít một hơi, chống lại ánh mắt ngây thơ của A Loạn, có chút cảm giác vô lực nho nhỏ.

“Không được sao?” A Loạn thở dài, nếu tiểu tử này kiên trì, hắn cũng không có biện pháp.

“Cũng không phải không được.....” Dụ Phi đã bình tĩnh lại ghé sát vào tai A Loạn, ngữ khí ôn hòa thương lượng: “Ngươi nói lại lần nữa xem, ta sẽ suy xét.”

“A?” A Loạn sửng sốt: “Ta nói là ngươi cưỡi ngựa có thể đổi cái.....”

“Không cần sửa từ.” Dụ Phi đánh gảy lời hắn nhắc nhở nói: “Ngươi vừa rồi nói như thế nào?”

“Ta nói có thể đổi cái tư thế.”

“Ân?”

“Có thể đổi cái tư thế....”

“Ân? Ngươi nói cái gì?”

“Có thể đổi tư thế không!”

“Cái gì?” Dụ Phi ngừng cười, chậm rì rì tiếp tục hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

A Loạn nổi giận: “Ta hỏi ngươi có thể đổi tư thế không, lỗ tai ngươi bị điếc à!”

Tiếng nói này thập phần vang dội, A Trác đang chỉnh lý mộc bản xa, A Từ đang rối rắm có nên lên ngựa hay không, cùng với hai cha vợ đang giúp A Trác đặt lễ vật chuẩn bị cho Bố Thiện lên ngựa, tất cả đều đồng loạt ngừng động tác trên tay, quay đầu lại nhìn bọn họ.

“Ân.” Dụ Phi hết sức bình tĩnh gật gật đầu, thong dong nói: “Lần này nghe rõ rồi, ngươi muốn ta đổi tư thế gì?”

“......” A Loạn một câu cũng nói không nên lời, giống như có chỗ nào không đúng.....

“Ngươi đồ đầu óc toàn phân ngựa!” Đa Triết nổi giận gầm lên một tiếng, vài bước đã đi tới, nhéo cái lổ tai A Loạn kéo tới một bên giáo huấn, “Ồn ào như vậy là muốn làm cái gì! Ban ngày ban mặt cũng không sợ bị tộc nhân khác nghe thấy!”

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua Dụ Phi cùng A Từ nghỉ ngơi một đêm, cho nên ca nhân trì độn nhà mình bỗng nhiên thông suốt mà ghen tị?

“Ai ai ai a cha đau!” A Loạn khóc không ra nước mắt kêu rên, Đa Triết thay đổi sắc mặt mấy lần, chậm rãi hạ tay xuống.

“A cha ngài hiểu lầm.....” Thấy Đa Triết hạ tay xuống, A Loạn nhanh chóng mở miệng giải thích, không nghĩ tới ánh mắt Đa Triết ở đối diện lại thâm trầm cùng đau lòng, khiến cho A Loạn từ lúc sinh ra tới bây giờ lần đầu tiên thấy a cha của mình như vậy mà nhất thời sợ run cả người.

“A Loạn a.... Con thích Dụ Phi như vậy sao?”

“.......” =0=

Đa Triết khó có được mà nhu hòa vỗ vỗ bả vai đứa con: “Nhưng con phải hiểu, Dụ Phi là phu quân của ba người các con, A Trác cùng A Từ đều yêu thương con, con không thể chỉ vì chút ghen tị nho nhỏ này mà làm ầm ĩ.”

“Không phải a cha người hãy nghe con nói.....”

“Ai......” Đa Triết đã lâm vào hình thức từ phụ (cha hiền) dặn dò đầy sâu xa: “Con không thấy sau khi nói như vậy, Dụ Phi ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không còn, nói không chừng trong lòng đã mất hứng. Nhóm tiểu tử cũng không thích ca nhân như vậy, con hiểu chưa?”

“......”

A Loạn âm thầm cắn răng, xú tiểu tử kia nhất định là cố ý!

Người nào đó cố ý ở bên kia, liếc mắt nhìn cha vợ đang giáo huấn A Loạn, rất chính trực đi đến hỏi A Trác: “Ta chỉ đùa A Loạn một chút thôi.”

“Là ngươi trêu ghẹo A Loạn thì có.” A Từ đã hiểu biết đầy đủ bản tính của Dụ Phi hừ lạnh một tiếng, Dụ Phi vô tội nháy mắt mấy cái nói: “Sao có thể.”

Đây không phải là trêu ghẹo mà là chọc yêu, người nào đó nói thầm trong lòng.

Chờ A Loạn rốt cục nhận hết giáo huấn của Đa Triết, vẻ mặt thoát lực bước trở về, so với một lần đi theo đoàn xe còn mệt hơn.

“Ta không cưỡi một con ngựa với ngươi!” A Loạn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dụ Phi.

Đa Triết bước ra vài bước vui mừng gật gật đầu, phải biết nhường nhịn ca ca, hắn dặn dò không có uổng phí. Bất quá thái độ có chút cường ngạnh, mong rằng Dụ Phi không hiểu lầm, xem ra hắn còn phải tìm thời gian lại cùng A Loạn hảo hảo nói chuyện....

Dụ Phi cũng không giống Đa Triết lo lắng mà lộ ra tình tự mất hứng như vậy, gật đầu nói: “Đó là tự nhiên, đường hôm nay không lâu, ta tự mình cưỡi ngựa là được.” Hắn đối với chuyện cưỡi ngựa vẫn biết chút ít, đi đường xa có chút miễn cưỡng, nhưng đi một chút thì không thành vấn đề.

“Ngươi muốn cưỡi ngựa?” A Trác có chút khó xử: “Nhưng nhà của chúng ta hiện tại chỉ có ba con ngựa, nếu không ngươi trước theo chúng ta cùng cưỡi, về sau lại mua thêm một con ngựa.” Lần này đi tới chỗ Bố Thiện thúc thúc cũng có thể lưu ý một chút, chờ sau này dành đủ tiền thì mua cho Dụ Phi một con ngựa đã thuần dưỡng dịu ngoan.

“Chuyện mua ngựa nói sau, lần này ta cưỡi ngựa của A Từ, A Từ ngồi mộc bản xa đi.”

A Từ sửng sốt: “Vì cái gì?”

Dụ Phi cười nhìn hắn, cũng không trả lời, chỉ dắt tay hắn đến bên cạnh mộc bản xa. Đem đống con mồi xê dịch chừa ra một chỗ trống, Dụ Phi lấy ra cái đệm da mềm hắn đã sớm chuẩn bị tốt đặt lên, ý vị thâm trường nhìn sau thắt lưng A Từ: “Ngươi nói đi?”

Mặt A Từ nhất thời nóng lên, hắn lúc trước vẫn do dự có nên lên ngựa hay không, tối hôm qua Dụ Phi lăn qua lăn lại hắn tới hơn nửa đêm, tuy động tác không quá thô bạo, không làm cho hắn bị thương, nhưng xương sống thắt lưng nhức muốn chết, hơn nữa cái địa phương kia cũng ẩn ẩn không khoẻ. Mặc dù không đến mức không cưỡi ngựa được, nhưng lúc lên ngựa khẳng định sẽ khó chịu.

“Nam nhân ta kỳ thật rất thương ngươi, đúng không?” Móng vuốt của người nào đó di chuyển đến sau thắt lưng hắn nhéo hai cái, nhất thời đem một chút cảm động của hắn đánh bay không còn gì.

“Ngạch Na của ta tuy tính tình không đến mức hung bạo như Hắc Vân của đại ca, nhưng đối với người không quen biết vẫn khó có thể phục tùng, ngươi cẩn thận đừng để bị quăng xuống.” Tức giận nói xong, A Từ hất tay Dụ Phi xống rồi ngồi vào mộc bản xa, không thèm chú ý đến hắn.

Hết chương 13

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không viết đến chỗ giống như dự tính..... Nằm úp sấp, ta đối với tốc độ của chính mình rất tuyệt vọng == ta nhất định phải tận lực nội trong mười sáu chương làm cho bọn họ thành thân.