cả hai đều choáng váng.
đúng rồi, bọn họ tất cả theo bạn năng mà suy nghĩ đến kịch bản của những bộ phim truyền hình.
một người phụ nữ tội nghiệp bị người yêu phản bội, vứt bỏ, tràn ngập oán hận mà tự sát, sau khi chết hóa thành lệ quỷ quây trở lại báo thù.
nhưng đấy là cốt truyện của những bộ phim truyền hình.
mà hiện tại, mặc dù họ đang ở trong trò chơi, nhưng cốt truyện của trò chơi vô hạn tuyệt đối sẽ phù hợp với logic thực tế.
đánh giá về bức di thư, trần mỹ cũng không chịu đã kích nặng tới nỗi luẩn quẩn trong lòng muốn tìm đến cái chết, mà là hận gia đình nhà họ kim đến thấu xương, phải trả thù bằng mọi giá.
vậy làm cách nào mà nàng ta biết được sau khi chết mình nhất định sẽ biến thành lệ quỷ?
trên đời này dù cho thật sự có quỷ đi chăng nữa, cũng không thể ai sau khi chết đi đều biến thành quỷ, nếu không thế giới này đã sớm loạn.
“vậy nên chỉ có một khả năng.” giang tứ đem quân cờ đặt lên bàn cờ, giơ lên ngón tay thon dài, chạm khẽ vào môi: “cái chết của nàng ta không đơn giản như vậy.”
“chẳng lẽ… còn có hung thủ phía sau màng?" hạ lan cau mày: "nhưng ai đã làm ra chuyện này? kim gia còn có kẻ thù khác? là hắn* lợi dụng trần mỹ?"
nhưng họ đã lục soát cả biệt thự đều không thấy bất kỳ manh mối liên quan.
“bản thân cái biệt thự này căn bản không có gì, hẳn là không có bỏ sót manh mối nào…”
hơn nữa phó bản tổng cộng sẽ diễn ra ba ngày, hiện tại đã trôi qua gần một nửa thời gian, làm sao có thể còn manh mối ẩn sâu như vậy?
giang tứ lại nói: "không sai nga, kỳ thật manh mói toàn bộ đã được tìm ra rồi, nên tôi đã biết rõ chân tướng."
"cái gì?!"
này mà đã biết? làm sao có thể, chẳng phải họ đều có chung một tin tức sao? như thế nào mà cậu biết được?!
“các người quên rồi sao?” giang tứ tùy ý chơi đùa các quân cờ đen đang bị cậu nắm chặt, đôi mắt đào hoa lạnh nhạt cong lên, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
giống như một con mèo ragdoll xinh đẹp, xa sỉ đang lười biến gương móng vuốt cao quý bên dưới ánh mặt trời.
lại giống như một con mèo hoang đen không kiên nể gì mà liếʍ móng vuốt.
bất luận khi nào, đều lệnh người khác không thể dứt rời.
"trong nhật ký có đề cập tới việc bà chủ nói rằng cha mẹ của hai chị em trần mỹ là "kẻ nói dối", nhưng trần mỹ lại nói rằng bất kể họ làm gì, thì đều sẽ bị coi là kẻ dối trá"
[con gái của hai kẻ dối trá này đúng thật là y đúc cha mẹ bọn nó, đều là những kẻ dối trá đáng khinh bỉ nhất】
【trong mắt mẹ hắn, bất kể là chị làm gì, nói gì, bà ta từ tận trong xương tủy cũng đều sẽ nhận định chị là kẻ dối trá. ha ha, nếu đã như vậy thì đừng trách, đừng trách chị dùng cách này trả thù bọn họ.】
đây là câu gốc trong nhật ký và bức di thư.
mọi người đều biết, cái gọi là lang băm dùng để chỉ bọn bịp bợm kiếm sống bằng nghề buôn bán thuốc giả, bói toán, bắt ma. *
"nghe này, các nàng ta thật sự rất oan uổng a ~"
giang tứ ngữ khí nhẹ nhàng cất lên, ngón tay thon dài cầm lên quân cờ nhìn ra ánh nắng bên ngoài, cũng không biết được coi là tài chất gì, bên cạnh ẩn ẩn lộ ra một vòng hào quang.
rất xinh đẹp.
âm thanh " lạch cạch" vang lên, cậu đem quân cờ trả lại yên vị nằm trên bàn cờ bằng gỗ.
"vậy nếu những gì họ nói là sự thật thì sao?"
"nếu giả định này là sự thật, thì cha mẹ họ không phải là lang băm, mà thực sự có thứ gọi là "phép thuật"."
"cái gì ?!"
"bởi vì chỉ có như vậy..." giang tứ thông thả ung dung mà nỡ nụ cười, nói ra chân tướng làm người ta khϊếp sợ bằng giọng điệu bình tĩnh nhất: "mới có thể đảm bảo rằng việc trả thù của nàng ta chắc chắn sẽ thành công."
"?!"
“ hơn nữa theo tôi suy đoán, có lẽ kế hoạch trả thù này đã sảy ra chút chuyện ngoài ý muốn .” giang tứ nheo mắt, cẩn thận đặt quân cờ cuối cùng trên tay lên bàn cờ: “ nên đã dẫn đến cái chết của trần mỹ và em gái nàng ta, cũng như là những người khác trong căn biệt thự này."
" thì ra là vậy!" hạ lan bừng tỉnh đại ngộ, hô lên có lý.
cái này, vì sao cô lại không nghĩ tới?
nếu được giải thích theo cách này, tất cả những điểm mâu thuẫn đều sẽ được lý giải.
không sai biệt đi?
môi giang tứ giật giật, chế nhạo nhìn một quả cầu nào đó đang ở bên cạnh, từ vẻ mặt kinh ngạc của nó, cậu liền biết suy đoán của mình -- -- toàn bộ đều chính xác.
quang cầu giờ này đã triệt để choáng váng rồi.
nó là ai, đây là đâu? tại sao nó lại bị ràng buộc với giang ba ba hả? a a a, nó nhất định là plug-in vô dụng nhất thế giới!
# ký chủ lại mạnh hơn bàn tay vàng thì phải làm gì bây giờ, online chờ gấp!#
"vậy thì việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm hiểu xem trần mỹ rốt cuộc đã làm gì, cùng với cái gì đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch trả thù của nàng ta..." thiếu niên lại tiếp tục duy chuyển quân cờ đen trên bàng cờ, mím môi hài lòng: "hoàn hảo."
bọn họ lúc này mới phát hiện, các ô đen trên bàn cờ đã hợp thành một cái đầu lâu.
bất quá cái này nguyên bản cũng chẳng có đọa người, ngược lại hai quân cờ trắng ở trung tâm làm đôi mắt nhìn có vẻ khá đáng yêu.
giống với người tạo ra nó.
vừa hung dữ vừa đáng yêu.
đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng kinh hô: "uy, các người mau nhìn trời bên ngoài kìa!"
"trời đất! đây là có chuyện gì vậy ?!"
ba người quây đầu lại hướng cửa sổ, ngạc nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, bầu trời bên ngoài cư nhiên đã gần như bị nhuộm đen.
hạ lan kinh hãi, "tại sao lại như vậy? trời đang tối?!"
"là do mây?"
không, không phải.
giang tứ quay đầu lại nhìn hướng trên bức tường, không biết bắt đầu từ lúc nào, kim giờ trên đồng hồ treo tường chuyển động rất nhanh, giống như đang điên cuồng quây với tốc độ gấp mười sáu lần.
rất nhanh, đã điểm 4, 5, 6 giờ chiều...
"không phải chứ? đây là tình huống gì? thời gian đang gia tốc?!"
"không ổn! chờ tới nữa đêm, lệ quỷ sẽ xuất hiện!" từ hải tuấn lần này rất nhanh liền phản ứng, vội vàng nắm lấy tay bạn gái: "mau, chúng ta mau chốn nhanh lên!"
"đúng vậy, giang tứ, đi mau, chúng ta mau sang phòng bên cạnh đi! nơi này quá gần cầu thang, sẽ không an toàn!" hạ lan vội nói.
giang tứ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu tùy ý ném một trong hai quân cờ cuối cùng trong tay lên bàn cờ, tiếng động lớn vang lên, đem đầu lâu phá hủy.
đầu lâu đáng thương chỉ còn lại một nửa, các quân cờ ồ ạt rơi xuống đất.
trốn đi? có ích sao?
hôm nay con quỷ này có thể biến giữa trưa thành đêm, không chừng ngày mai có thể biến ban ngày trực tiếp biến mất, dù cho bọn họ trong tay nắm giữ chìa khóa, có thể oan toàn trốn trong phòng, nhưng nếu không tìm được manh mối, ba ngày sau chính là kết cuộc toàn đội bị đào thải.
“chúng ta phải tìm hiểu xem trần mỹ rốt cuộc đã làm cái gì”
nàng ta đã làm gì, mà có thể khiến người của kim gia toàn bộ chết một cách oan uổng, khiến những người đến sau đều trở thành những thây khô, thậm chí còn biến trời sáng thành đêm tối.
giang tứ từ bên trong nhìn ra bên ngoài của sổ, nơi nào có thể nhìn thấy đều biến thành bóng tối.
chỉ là lệ quỷ mà thôi, như thế nào có thể có được lực lượng cường đại như thế? nó dựa vào cái gì kiểm soát toàn bộ thời gian? làm cho đêm tối kéo dài, ban ngày ngắn lại...
khoan đã, ban ngày ngắn lại? giang tứ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó! cậu cầm lên cuốn nhật ký đang đặt trên bàn.
quang cầu cũng nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, chưa từ bỏ bắt, đầu lần thứ hai tự đề cao bản thân: "giang tứ, ngươi chọc giận con quỷ kia rồi! hiện tại rất khó! có cần ta giúp đỡ không?"
" không cần 998, không cần 699*, chỉ cần ngươi giang ba ba nói một câu, ta lập tức đem chiến lược đưa tận tay ngay lập tức! ”
*[tôi cũng chẳng biết nó là cái gì cho cam]
có thể coi đây là cơ hội!
“câm miệng, đừng nháo.” giang tứ tới việc ngẩng đầu cũng lười, cầm cuốn nhật ký của kim phu nhân, nhanh như gió, chạy đua với thời gian, đọc thật nhanh.
cậu muốn xác nhận một điều!
kim giây trên tường vẫn điên cuồng quây tròn.
8 giờ, 9 giờ, 10 giờ ...
cách con số 0 càng ngày càng gần!
quang cầu hoảng loạn nói: "giang tứ, đừng phát điên! ngươi quá xằng bậy! nghe ta nói, ta sẽ cho ngươi vượt biên an toàn!"
"đi mau a!" hạ lan nôn nóng nói.
“quên đi, đừng động cậu ta, tiểu lan, chúng ta mau trốn trước đã!” từ hải tuấn không rảnh quan tâm đến chuyện khác, bắt lấy cánh tay bạn gái rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
hai người vừa bước đến cửa, lại nghe thấy phía sau phát ra âm thanh như có thứ gì đó bị mở ra.
quay đầu nhìn lại, giang tứ thế mà đang leo lên bệ cửa sổ, hơn nữa đứng quây lưng về của của sổ mà không có bất cứ dụng cụ bảo hộ nào, hai chân đứng ở mép cửa sổ chỉ rộng bằng lòng bàn tay!
hạ lan và từ hải tuấn trợn tròn mắt kinh hãi nhìn: "?!"
"giang tứ! cậu đang làm cái gì vậy hả?!"
"cậu không muốn sống nữa à?"
cùnh với hai người đang hoảng sợ tương phản, biểu tình trên mặt giang tứ đặc biệt bình tĩnh, lúc này thời gian sau lưng là 11 giờ, không trung phía trước cậu đã hoàn toàn lâm vào hắc ám.
“hắc, đèn l*иg béo, chúng ta đánh cược đi, đánh cược ta không cần mày cũng có thể thông quan.”
quang cầu: “ngươi…”
vào lúc ba kim đồng hồ đồng lược chỉ đến 12 giờ, khóe miệng giang tứ lộ ra nụ cười nhạt, nhìn về phía hai người đang ngây ngốc đứng giữa phòng.
thanh âm thanh lãnh, đặc biệt trầm thấp nhẹ nhàng, giống như lời thủ thỉ của tình nhân trong mộng.
“chúc các ngươi có một giấc mộng đẹp.”
sau đó cả người thẳng tắp ngã về phía sau, hai cánh tay trắng nõn từ từ mở ra giống như đôi cánh thánh thiện của thiên sứ, không chút do dự rơi xuống vực sâu đen tuyền.
cũng rơi vào đáy mắt lục vọng.
hoàn toàn bị nuốt chửng.