- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- [Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới
- Chương 15
[Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới
Chương 15
“không có gì, a tứ, chúng tôi tới giúp một tay thôi, cậu đang tìm cái gì vậy?”
“em vừa mới tìm được một ít manh mối.” giang tứ không chút e dè đưa manh mối ra, cười như một ngốc bạch ngọt đáng yêu.
coi như không thấy tô hoằng đang đứng ở cửa nhìn dáo dác xung quanh, xác định không có ai rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu lo lắng.
"giang đại lão! đừng bị lừa! bọn họ là kẻ xấu!"
"ahhhh, lo chết mất, học trưởng chạy mau!"
cường hướng văn giấu tay phải ra sau lưng, gương mặt tươi cười đi tới, giả tạo nói: "a tứ ah, thực ra tôi cũng không muốn làm việc này. dù gì thì cậu vẫn là con của dì tôi.
tôi không nghĩ mẹ cậu lại muốn chuyện như vậy xảy ra, đúng không? nên cậu ngoan ngoãn đem manh mối cùng chìa khóa giao ra đây, chúng tôi nhất định sẽ không làm khó cậu."
"đừng trách anh em, đã là mạt thế rồi, ai mà không muốn sống cơ chứ? là cho cậu quá nổi bật, nếu cứ tiếp tục như vậy, điểm của phó bản này chả phải sẽ bị cậu dành hết sao? chúng tôi phải sống thế nào đây, cậu đừng có mà tham lam như vậy ." tô hoằng cũng đi tới, chặn bên kia đầu.
bọn họ không biết tối hôm qua giang tứ làm sao lấy được chìa khóa, đương nhiên là cảm thấy do cậu may mắn thôi.
vậy nên làm sao cậu có tư cách chiếm lấy đạo cụ quan trọng?
"mẹ nó, mấy tên này buồn nôn quá đi! tự nhiên từ đâu ra chỏ mũi nói mấy lời này!
"sợ là tối qua bọn chúng không thấy được học trưởng của chúng ta thông minh dũng cảm tới cở nào!"
"tức chết tôi, nếu tối qua không nhờ có học trưởng, chỉ sợ bọn chúng đã chết sạch không còn một tên! còn không biết báo ơn, mà lại làm ra loại chuyện này, đúng là thứ sói trắng mà! "
" đúng vậy ! còn có kỹ năng của mày, cũng ngoan ngoãn giao ra đây!"
“ ha? ”khuôn mặt thiếu niên hiếm khi lộ ra vài phần kinh ngạc. lông mi dài và rậm, đem cặp mắt đào hoa vốn có chút ngã ngớn cùng mị hoặc kia phá lệ trở nên đơn thuần.
“kỹ năng của em?” cậu vung tay một cái, con dao phay hiện ra: “ý của anh là cái này?
"đúng ! chính là nó, đem nó giao ra đây, nếu không ..." tia tham lam trong mắt cường hướng văn sôi trào, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng xanh, hai cây kim băng sắc bén dài năm sáu phân xuất hiện ở giữa không trung.
hai mắt giang tứ sáng lên: “oa!”
cậu đột nhiên dí sát người vào cường hướng văn, cả người hắn run lên sợ hãi, thời điểm đang định phòng bị, thì lại thấy giang tứ đang ngây ngô nhìn chằm chằm vào kim băng trong lòng bàn tay hắn : "ca ca, đây là kỹ năng của anh sao? thoạt nhìn rất lợi hại nha."
lục vọng xem đến động lòng, cảm thấy tên điên nhỏ này có chút giống như một con mèo nhỏ hay tò mò ...
"đúng, đúng vậy." cường hướng văn bị biểu tình của giang tứ lừa gạt, có hơi đắt ý mà huy hϊếp nói: "ha hả, mau nhanh chóng đem vũ khí của mày giao ra đây, nếu không ..."
"nếu không như thế nào," còn chưa nói xong, giang tứ đã tự mình đem con dao phay đưa tới, thanh âm ngọt ngào: " ca ca, đây, cho các anh. "
" ??? "
"không, không, không phải a, đùa cái gì vậy, đột nhiên sao giang ca lại đưa nó cho bọn kia?!"
" fuck! giang đại lão đang làm cái gì vậy, thật sự đem kỹ năng giao ra? "
" như vậy, nhưng mà ... giang tứ cười như thế này cũng đáng yêu quá đi! "
" đệt, tôi sao lại có cảm giác như đang xem một bộ phim thần tượng vậy! rõ ràng hôm qua còn bị đọa cho không giám nhìn, hôm nay liền không thể dời mắt. tôi sẽ mãi mãi ở lại trong phòng phát sóng trực tiếp luôn! ”
“ đáng yêu quá, a a a, tôi bị bạo kích rồi, tôi mặc kệ, từ hôm nay cậu ấy chính là em gái giang bảo của tôi! ”
“ giang bảo? quả nhiên là bảo bối. còn cười ngây ngô với hai tên ngốc kia, không chừng lát nữa không biết chết như thế nào! mau xuống dưới đi, sảng! "
" mày đây là có bệnh đi? không thích giang tứ thì cút ngay, còn một hai phải tạo cảm giác tồn tại trong phòng phát sóng của cậu ấy! uy, chắc mày không phải là cái tên vương vũ gì đó mới bị loại chứ? "
" ... "
tên ngốc bị đoán trúng không nói nên lời.
trong phó bản.
hai người cường hướng văn và tô hoằng ánh mắt hung ác liếc nhau.
kỳ thật ngay từ đầu bọn họ đã quyết định, vô luận giang tứ có giao ra hay không, thì đều sẽ loại bỏ cậu.
dù sao thì ban ngày con quỷ cũng không có xuất hiện, chỉ cần bây giờ hắn nắm trong tay manh mối cùng chìa khóa, chẳng phải là dễ dàng thông quan như trở bàn tay sao?
thế nên tuyệt đối không thể để cậu cướp đi tích phân!
ha hả, giang tứ thông minh thì thế nào? chả phải cũng là may áo cưới cho người khác sao!
*[[may áo cưới cho người khác: giống như dân cơm của mình cho người ta vậy đó, kiểu người yêu bạn dám cưới mà bạn còn phải may áo cưới cho họ với người khác ý.]]
luận về chỉ số iq thì bọn họ còn cao hơn.
cường hướng văn dùng kỹ năng của mình ra uy hϊếp, tô hoằng duỗi tay ra đón lấy con dao.
thẳng đến khi con dao phay nằm trên tay tô hoằng thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm, cường hướng văn tiếp tục đe dọa: “được rồi, đem chìa khóa và manh mối mày có được giao ra đây.”
“được.” ánh mắt giang tứ sáng lấp lánh nhìn kỹ năng của cường hướng văn, vẫn đáp ứng một cách thập phần thống khoái.
dường như thật sự làm cho bị đọa.
nhưng thời điểm cường hướng văn thả lỏng cảnh giác - cậu vung tay chém ra một con dao phẫu thuật màu bạc.
“…..!”
thứ hiện lên cuối cùng trong mắt cường hướng văn chính là nụ cười rạng rỡ thuần khiết, tràn đầy vui sướиɠ cùng mong đợi của cậu.
sau đó hắn liền kêu la thảm thảm thiết rồi bị loại bỏ.
[người chơi cường hướng văn đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. ]
"mày?!"
giang tứ ra tay quá nhanh, tô hoằng căn bản không phản ứng kịp, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: " mày điên à?"
mày điên à?
những lời này giang tứ nghe đến phát mệt, tay trái cầm một con dao phẫu thuật dính máu, đầu ngón tay phải búng vào lưỡi dao sắc bén, cười tủm tỉm nói: " anh có muốn thử không? em... còn có thể điên hơn nữa đó."
" mày mẹ nó đừng có mà tự tìm chết!" tô hoằng cầm con dao phay vừa nãy mới đoạt được của giang tứ, dùng mũi dao uy hϊếp:" kỹ năng của mày hiện ở trong tay tao! ngoan ngoãn đem đồ vật giao ra đây, nếu không bây giờ tao liền gϊếŧ mày! "
“các anh thật sự nghĩ đây là kỹ năng của em sao?” giang tứ không nhịn được cười ha hả, tựa hồ đến ngã lăn ngã ngửa, phải dựa vào bàn làm việc mới không té xuống đất.
“mày có ý gì?” tô hoằng kinh ngạc.
“nhìn xem cho kỹ này.” giang tứ giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tia sáng xanh, trong ánh sáng xanh sinh ra vài cây kim băng, nhiều hơn hai cái so với khi cường hướng văn sử dụng.
“đây mới là kỹ năng của em a.”
tô hoằng khϊếp sợ: “tại sao? làm sao mày có thể có được kỹ năng của cường hướng văn?!”
hắn thấy tình cảnh này, hoảng sợ xoay người muốn chạy.
nhưng đã quá trễ.
bốn cây kim băng màu xanh lam trong suốt như pha lê này theo ý nghĩ của giang tứ mà bay ra, hai cái găm vào tay áo tô hoằng, hai cái găm vào ống quần.
cậu đem bốn cái kim đống hắn như đống đinh thành hình chữ đại (大) ở trên tường.
uy lực và hiểu quả lớn hơn so với tưởng tượng.
ừm, chử yếu là khốc.
giang tứ giơ tay phải phát ra ánh sáng màu xanh lam, giống như đứa trẻ có được đồ chơi mới, trên mặt tràn đầy vui sướиɠ.
chiêu này tuy không gây quá nhiều tổn thương, nhưng cực kỳ đáng sợ.
tô hoằng bị găm trên cửa liều mạng quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có thể nghĩ nụ cười trên mặt cậu lúc này so với lệ quỷ còn khủng bố hơn.
" a a a a a!" hắn kinh hãi kêu lên: "tôi xin lỗi giang tứ, à không, giang ca, tôi đã sai, tôi xin lỗi, cậu đừng gϊếŧ tôi, làm ơn đừng gϊếŧ tôi !!"
"anh nói gì vậy," giang tứ kéo ghế trong phòng làm việc ra, khóa cửa, chống cằm dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt phi thường vô tội: "em không bao giờ gϊếŧ người, không phải anh là anh trai em sao? vậy thì em đây lại càng không gϊếŧ anh. ”
quang cầu nhìn cảnh này liền biết giang tứ lại bắt đầu phát điên rồi, nhưng nó không đi thuyết phục cậu, dù sao cũng vô dụng!
hơn nữa, hai tên này xứng đáng bị như vậy, là hai người họ đòi gϊếŧ người trước, cũng không thể trách giang ba ba đánh trả.
thế là nó bước vào trạng thái vừa ăn dưa vừa xem chuyện hay, thuận miệng nói: “quả thực, giang ba ba ngươi chỉ loại bỏ người ta thôi."
" vương vũ siêu, cường hướng văn, tô hoằng..... em vừa nhớ ra các anh, cho nên em chỉ muốn hỏi anh một số việc thôi" giang tứ nâng lên bàn tay đang chống cằm: " các anh vì sao lại ghét như vậy chứ?"
" từ khi học tiểu học, các anh liền hợp lại chỉnh em, thường xuyên đem mấy con gián chết bỏ vào hợp cơm hay ly nước của em, thời điểm đi chơi hội xuân cướp lấy ba lô còn đẩy em xuống vũng bùn, mùa đông lại bắt em leo lên sân thượng lầu tám để nhặt quả bóng không tồn tại cho các anh, sao đó nhốt em ở đó suốt một đêm.
sau này lên sơ trung, cao trung, đem em nói xấu với bố mẹ, đến ăn tết vào phòng em lấy đồ lại tung tin đồn, vu khống sau lưng. nga, còn có người chặn em ở cổng trường vài lần, kia chắc cũng là do các anh làm đi? để không bị cướp mất tiền sinh hoạt, em chỉ có thể chống cự tuyệt vọng ... nói đến đây, em thật sự có nên cảm ơn các anh, vì các anh mà em mới có sức chiến đấu như bây giờ không nhỉ?
"tôi ..." tô hoằng trong lòng giật mình, đây là lật lại chuyện cũ.
"chính là trước giờ em chưa làm gì có lỗi với các anh đi?"
" không, không, không phải thế" tô hoằng nóng lòng phủ nhận: " tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng tôi luôn xem cậu như...."
lời chưa nói xong, con dao phẫu thuật màu bạc sắt bén trên tay giang tứ đã sáng lên: " ca ca, anh tốt nhất là nên nói thật nha, em hiện tại có điểm không được kiên nhẫn cho lắm đâu."
“ tôi… ”tô hồng vừa kinh vừa sợ, hung hăng nuốt xuống nước bọt, nói lớn: " này còn không tự trách chính bản thân mày sao! dựa vào cái gì mà vận khí luôn tốt như vậy? dựa vào cái gì kể từ tướng mạo cho đến thành tích đều xuất sắc, dựa vào cái gì luôn đứng nhất trường, dựa vào cái gì luôn được giáo viên và trưởng bối khen ngợi, thậm chí là luôn nhận được niềm yêu thích của các nữ sinh trong trường? những học sinh xuất sắc vì sao luôn làm bạn với mày?"
" mày bất quá là sinh ra đẹp trai hơn một chút, đầu óc tốt hơn một chút, dựa vào cái gì đã tận thế mà bọn tao còn phải bị loại bỏ bởi một tên mọt sách như mà?!"
"fuck, đây cũng quá không biết xấu hổ đi?!"
" đây là bắt nạt học đường! làm thế nào có thể ỷ vào học trưởng hiền lành mà làm như vậy? mẹ nó, tức chết tôi rồi, bây giờ tôi chỉ muốn đấm cho mấy tên đó mấy phát! "
"đừng ai cản tôi lại, tôi muốn đánh chết bọn nó!"
" tao phi, cái loại logic chết tiệt gì đây, chính mình không cố gắng lại trách người khác quá tài giỏi? "
" hu hu, đau lòng giang bảo. quá ưu tú nên bị người ta ghen ghét, trước đây chắc chắn đã không ít lần bị loại người này làm khó dễ!"
"cái đệt, ba mẹ giang tứ đều mặc kệ à?!"
nghe những lời nói, bên ngoài phó bản, lục vọng sắc mặt dần dần chìm xuống.
anh đã thức cả đêm để không ngừng chú ý đến các động thái trong phó bản.
anh biết ngay từ đầu bọn này không có ý tốt, nhưng anh không ngờ bọn họ lại làm ra chuyện quá đáng như vậy.
bất quá làm sao những tên đó dám khi dễ tên điên nhỏ?
lúc đầu tô hoằng còn định nói vài lời lừa gạt cho qua chuyện, không ngờ vừa ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người giang tứ, thế nhưng nhất thời thả lỏng cảnh giác ... khi kịp phản ứng, hắn đã nói ra tất thảy sự thật rồi.
xong rồi! hắn chết chắc rồi!
“nguyên lai là như thế này…” giang tứ có chút bất chi bất giác, nghiêng đầu bừng tỉnh đại ngộ, " còn có một vấn đề"
thấy giang tứ không có ý tức giận, tô hoằng khẽ thở phào, cũng may cậu ta vẫn là cái tên dù có bị đè đánh trên mặt đất cũng không dám kêu la.
vừa rồi giám động thủ chắc là vì nhất thời nóng nảy đi?
hắn cảm giác thấy, kim băng cố định mình đã lỏng lẻo một chút.
haha, tên mọt sách này chắc chắn không biết, kim băng kỹ năng của cường hướng văn sẽ tan chảy, khi kim băng tan ra, hắn sẽ gϊếŧ cậu trước khi cậu kịp chuẩn bị!
“kỹ năng lúc mới bắt đầu của anh là gì?”
tô hoằng nghĩ đến việc có thể trì hoãn thời gian theo ý mình, vì vậy hắn không do dự trả lời: “kỹ năng của tôi rất vô dụng, được gọi là“『 ngôn ngữ của thiên tài âm nhạc 』. sau khi có được nó, tôi sẽ tự động học được tất cả các ngôn ngữ và các loại nhạc cụ. nếu không phải bị ném cho cái kỹ năng vô dụng như vậy tôi cũng không phải đi theo cường hướng văn, tên kia cũng chỉ được cái vận khí tốt mà thôi, được ném cho cái kỹ năng lợi hại liền diễu võ dương oai! "
" còn tác dụng phụ thì sao?"
"tác dụng phụ? còn có thứ này à? tôi cũng không biết ...... "tô hoằng thành thật trả lời.
“thật sao?”
“thật sự, thật sự.” tô hoằng sợ giang tứ tâm tình không vui sẽ gϊếŧ mình, liền vội vàng gật đầu, trán đập vào ván cửa kêu bang bang.
“thế thì tốt quá rồi” giang tứ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, từ trên ghế ngồi xuống: “nói thật, em thật sự không biết các anh trước kia làm ra những việc như vậy chỉ vì cái lý do nhàm chán là " ghen tị ’…."
“ để hôm nay phải dành cả đời để hối hận vì hành vi của mình a"
" cái gì......? "
"anh biết không? thật ra hiện tại em đang cảm thấy rất nhàm chán" giang tứ từ trên ghế đứng dậy, nhìn vào ánh mắt sợ hãi của tô hoằng, khóe miệng tươi cười chậm rãi mở rộng, cậu bước từng bước nhẹ nhàng đi tới: "tận thế buông xuống, trò chơi vô hạn hay đoạt lại địa cầu, em đều không có hứng thú, cho nên......"
thẳng đến khi dừng lại trước mặt tô hoằng, nhặt con dao phay rơi trên mặt đất, thiếu niên mới cuối thấp đầu, dán bên tay hắn thấp giọng nói.
"cảm ơn anh vì đã giúp cho em chơi vui đến như vậy"
...
[người chơi tô hoằng đã bị người chơi giang tứ loại bỏ. 】
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- [Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới
- Chương 15