Chung Đào Văn và Quang Cầu đồng thời mắng một tiếng: "Fuck!"
Người trước là vì "Phó bản tân thủ (phần 2)" còn người sau là vì câu nói của Giang Tứ.
Từ từ, người này không thực sự "chơi" game vô hạn với tâm trạng chơi game online trên điện thoại đấy chứ? !
Mặc dù các tuyển thủ không thực sự chết trong trò chơi, nhưng sau khi bị loại, bọn họ chỉ có thể ở trong một không gian tối nhỏ, ngoài việc xem phát sóng trực tiếp trò chơi của các tuyển thủ còn sống, thì hoàn toàn không có phương tiện giải trí nào nữa, hơn nữa họ sẽ không bao giờ được gặp lại người thân và bằng hữu.
Ngay cả thức ăn và nước uống cũng là hệ thống đúng giờ phân phát dịch dinh dưỡng, không hề có sự tự do cá nhân nào.
Những người chơi bị loại ngay từ đầu đã nghĩ rằng may mắn khi được rời khỏi trò chơi kinh dị, nhưng theo thời gian, họ lại cảm thấy, bị loại còn tuyệt vọng hơn là chơi một trò chơi kinh khủng.
Nhất là khi càng ngày càng có ít người sống sót, cảm giác tuyệt vọng như một con cá bị mắc cạn đang nằm chờ chết vậy.
Hơn hết là bây giờ các tuyển thủ không biết về vấn đề này, họ đều nghĩ rằng bị loại chính là đồng nghĩa với chết.
Ở kiếp trước, đã một năm sau khi trò chơi bắt đầu, và chỉ khi đó, một người chơi đại lão tên Lục Vọng lần đầu tiên vượt qua một phó bản trò chơi cao cấp, nhận được ba câu hỏi hạn chế, đã hỏi hệ thống "Những người chơi bị loại sẽ bị đưa đi đâu”để có được thông tin quý giá này.
Nhưng cũng chỉ có một số tổ chức cấp cao cùng trung cấp biết được thông tin này, và Giang Tứ là một trong số đó.
Mà đó đều là chuyện của tương lai!
Tất nhiên Quang Cầu không thể ngờ rằng Giang Tứ lại trọng sinh với những ký ức của kiếp trước, loại bỏ bọn họ là để bọn họ trải nghiệm cảm giác thống khổ, sống không bằng chết.
Điều khiến nó bất ngờ hơn nữa là ...
Giang Tứ nói xong thì liền nằm xuống giường, ĐI. NGỦ!
Không sai! Cậu lại một lần nữa làm lơ Quang Cầu, thậm chí bỏ qua Chung Đào Văn, rồi trực tiếp nằm xuống ngủ.
"Này, Giang ..." Chung Đào Văn lập tức câm miệng.
Khuôn mặt buồn ngủ theo bóng thiếu niên hờ hững, đôi lông mày thanh tú như ngọc, phủ một tầng băng giá, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.
Cậu ngủ được 40 phút liền mở mắt đúng thời điểm đồng hồ chỉ 9h40. Giang Tứ vừa mới trọng sinh trở về, thật ra cậu không quá thích ứng với thể chất hiện tại, nghỉ ngơi chỉnh đốn trong chốc lát đã khôi phục được 70% đến 80%.
Cậu nhặt ba lô lên, đổ hết sách giáo khoa trong đó ra ngoài, sau đó lấy ra một số điểm để đổi những vật dụng thông dụng như đèn pin, dây thừng và bộ dụng cụ y tế từ trung tâm thương mại. Vì sau khi phó bản bắt đầu, sẽ không thể mở được hệ thống trò chơi.
“Giang Tứ, Giang Tứ!” Quang Cầu tung tăng bay ra.
Giang Tứ liếc mắt nhìn nó: “Ngươi còn ở đây?”
Quang Cầu trong cực kỳ đáng thương: “Ta vượt qua thời gian trở về thì đã bị trói buộc với ngươi. Theo lý thuyết, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy và nghe thấy ta, giờ ta cũng chỉ có thể đi theo ngươi, Giang Tứ ngươi thể hợp tác với ta đi mà! ”
Nghĩ đến dù sao cũng là một bàn tay vàng cực lớn, thế mà cư nhiên phải xin cậu ta hợp tác, hiển nhiên, người tạo ra nó ngay từ đầu cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người cự tuyệt a!
Hai mươi phút sau, thông báo của hệ thống xuất hiện.
["Phó bản tân thủ (Phần 2)" sắp bắt đầu, đếm ngược: 10, 9, 8, 7 ...]
Đếm ngược kết thúc, trước mắt Giang Tứ tối sầm, hơi nheo mắt lại, chuẩn bị nghênh đón ánh sáng. Điều mọi người không ngờ là ánh sáng không xuất hiện, xung quanh tối đen như mực,
Cậu không nhìn thấy ngón tay mình hay bất cứ thứ gì, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể cả giác rằng mình đang ngồi trên một chiếc ghế có cảm giác mềm mại, có chỗ tựa lưng và tay vịn, nhưng cậu có cảm giác nó không phải là ghế sofa, cũng không giống như ghế máy tính hay ghế văn phòng, nó giống là ghế ở trong rạp chiếu phim hơn.
Vì bối cảnh phó bản là trong trường học, nên chỉ có một nơi đáp ứng đủ điều kiện - hội trường.
Giang Tứ nhanh chóng sát định vị trí của mình.
Trong giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt đã xác minh suy đoán của cậu.
Nhấp một cái, đèn đột nhiên sáng lên, khiến cậu không thích ứng kịp, khẽ nheo mắt.
Trước mặt cậu là một sân khấu bằng gỗ rộng rãi nguy nga, với tấm rèm màu đỏ thẫm rủ xuống, chắn gần hết sân khấu, không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Quả nhiên, cậu đang ở trong hội trường của trường học.
Là một trong những trường tốt nhất ở thành phố, Trường Trung học cơ sở số 1 Bắc Thành có phần mềm và phần cứng tốt nhất, hội trường cũng mới vừa được tu sửa cách đây không lâu.
Quy mô có thể so sánh với nhà hát thành phố, từ đại sảnh đến khán phòng cùng sân khấu bên trong đều rất rộng.
Bất quá vào lúc này, khán phòng và phòng biểu diễn đã chật cứng người, với mật độ dày đặc của sinh viên và giáo viên.
Bọn họ vừa mới ra khỏi trò chơi kinh dị hiện tại tâm lý còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này đối diện với cảnh tượng trước mắt, đều là hoảng sợ cùng kinh hãi, nhưng bởi vì không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt, xoay chuyển nhãn cầu, liền bị đọa cho xanh mặt.
Bộ dáng trong thật buồn cười.
Giang Tứ liếc mắt nhìn qua hai bên đám người, sau đó lại đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Lúc này, Liễu Yến trong không gian tối tăm nhận được lời nhắc của hệ thống, ngay sau khi cô hiểu được quy định về việc loại bỏ phòng phát sóng trực tiếp của người chơi.
[Người chơi ngài đang theo dõi Giang Tứ đang trực tuyến. 】
【Hiện có vào xem phòng phát sóng trực tiếp. ]
"Nhanh như vậy? Được!"
Liễu Yến bước vào phòng phát sóng trực tiếp, nhưng cô không ngờ rằng trong phòng phát sóng trực tiếp còn có mấy người khác .
“Cái này vẫn là trường chúng ta à?” “
"Thế mà cư nhiên còn một phó bản khác!”
“Mẹ kiếp, mày là ai!”
“Thao, đọa lão tử chết khϊếp!”
Nhưng ngay cả trong cùng một phòng phát sóng trực tiếp, họ cũng không thể nhìn thấy nhau. , bạn chỉ có thể nghe, giống như khi bạn đang xem video, bạn thậm chí có thể chọn chặn những âm thanh này.
Lúc này, hệ thống thông báo âm thanh trong game xuất hiện.
[Ding ~ Phó bản tân thủ (Phần 2) chính thức bắt đầu. 】
[Trong vòng này của phó bản, danh tính của người chơi là một diễn viên kịch, đóng vai "thư sinh" hoặc "con nhà giàu" (hai người chơi có thể đổi vai cho nhau, nhưng yêu cũng hai người chơi này phải có cùng giới tính). Yêu cầu hợp tác với NPC* trên sân khấu để thực hiện một vở kịch hoàn chỉnh《 rể hiền chi như ý lang quân 》*】
*[Những nhân vật được thiết lập sẵn để hỗ trợ cốt truyện trong trò chơi]
*[Cái này mình để Hán Việt ha]
【Luật chơi: Là một diễn viên đủ tiêu chuẩn, bạn cần nhớ tất cả các câu thoại và thể hiện tất cả chúng trong quá trình biểu diễn. Lưu ý: Lời thoại phải đúng nội dung kịch bản, chính xác từng chữ, không có động tác nào liên quan đến cốt truyện, không được làm ra bất kỳ hành động gì không liên quan tới cốt truyện cũng như không được phép rời khỏi sân khấu.】
【Ngoài ra, trong khi biểu diễn, không người chơi nào ngoại trừ các diễn viên trên sân khấu được rời khỏi đài. ]
Cùng với đó là một dòng chữ đỏ như máu xuất hiện trên màn hình điện tử dài và hẹp phía trên sân khấu.
[Phần trình diễn đầu tiên sẽ được làm mẫu, Mong các diễn viên chăm chú học tập.]
Sau khi dòng chữ cuối cùng biến mất khỏi màng hình, phía trên khán Phòng, âm thanh công tắc đèn phát lên, toàn bộ hội trường biểu diễn một lần nữa chìm vào bóng tối.
Khi đèn sáng trở lại tấm màn đỏ sẫm nặng nề chậm rãi mở ra trước mắt, chậm rãi lộ ra sân khấu rộng rãi phía sau.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên trong.
Các tuyển thủ trong khán phòng đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc cùng khϊếp sợ đang xen.
Đáng ngạc nhiên là sân khấu vốn dĩ không có gì bây giờ đã xuất hiện thêm một bối cảnh kỳ lạ.
Sợ nhất chính là bối cảnh này vô cùng quỷ dị.
Toàn bộ sân khấu được trải một tấm thảm trắng mỏng, ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ màu đen và hai chiếc ghế, bộ bàn ghế này được làm cực kỳ tinh xảo, chỉ là trên chiếc bàn gỗ vuông được phủ bởi một tấm tơ lụa trắng, ngoài ra còn có hai ngọn nến màu trắng để bên trên.
Một chữ "Hỉ (囍)" màu trắng rất lớn được dán trên bức tường phía sau nó, trên cùng đồng dạng treo hai quả cầu hoa màu trắng làm bằng tơ lụa, hai bên là một dãy câu đối được viết bằng mực đen.
Bên trái là "Hỉ kết lương duyên" còn bên phải là "Duyên trời tác hợp.
Hoành phi*: trăm năm hòa hợp
*[Hoành phi là những bức họa chữ thường được dùng ở các đền chùa]
Đây hóa ra là cảnh hôn lễ thời cổ đại !
Nhưng tại sao lại sử dụng màu trắng? Vào thời Trung Quốc cổ màu trắng được coi là hoá thân của sự xui xẻo, không có khả năng dùng nó trong các hôn lễ.
Hơn nữa, ngọn nến trên bàn và đèn l*иg bên cạnh đều đã tắt, không khí u ám, chỉ có một chùm ánh sáng đỏ trên đỉnh chiếu sáng toàn bộ sân khấu.
Vậy nên trong khung cảnh nhàn nhạt phát ra thứ ánh sáng đỏ kỳ dị, như thể trên bề mặt nó đang phủ một lớp máu tươi, làm da đầu người xem tê rần.
Đây không giống cảnh của một hôn lễ bình thường mà giống như một Minh Hôn* hơn!
*[Thủ tục gả người sống cho người chết ở Trung Quốc]
Ngay lúc này, tiếng nhạc trên sân khấu vang lên, cậu không biết đây là tiếng của loại nhạc cụ gì, rõ ràng là một ca khúc vui vẻ của lễ hội, nhưng giai điệu lại được kéo dài, thê lương mà ảm đạm.
Tiếp theo toàn bộ sân khấu lóe lên ánh sáng màu đỏ, ở giữa sân khấu, ngay phía dưới chữ "Hỉ (囍)" đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc váy đỏ đang bay trong không trung!
“Fuck !!!”
“Nữ quỷ xuất hiện!!”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp sợ đến mức hét lên.
Nhưng khi tập chung nhìn kĩ sẽ thấy dù nữ nhân này trông có vẻ quỷ dị, nhưng chiếc váy cưới màu đỏ mà cô ta mặc trên người lại vô cùng tinh xảo, mặt trên là những đóa hoa mẫu đơn, bướm và đám mây được thêu bằng chỉ vàng trong cực kỳ tráng lệ, phượng hoàng sang trọng ở giữa. Ngay cả tay áo và phần tà váy cũng được thêu hoa một cách cầu kỳ.
Trên đầu nữ nhân là chiếc khăng voan* đỏ, nữ nhân lặng lẽ đứng ở trung tâm sân khấu, với hai lòng bàn tay mảnh mai, các đầu ngón tay được sơn màu đỏ, sếp chồng lên nhau để trước mặt.
*[Khăn trùm đầu của cô dâu]
Người phụ nữ mảnh mai an ổn đứng ở trung tâm sân khấu, ngay cả chiếc cằm nhỏ lộ ra dưới khăn voan cũng trắng nõn, nhỏ nhắn, đôi môi màu anh đào diễm lệ đến mê hồn.
Hai chiếc ghế phía sau lưng cô cũng đồng thời xuất hiện thêm hai người, đó là một cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc sang trọng, trên mặt được trang điểm đậm bằng sơn dầu.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều chết lặng.
“Chà, tại sao tôi lại cảm thấy tân nương kia rất đẹp?”
“Nhìn bàn tay trắng nõn này thì chắc chắn là một một tiểu thư khuê các rồi”.
“Dưới chiếc khăn voan nhất định phải là đại mỹ nhân!” Một vài nữ sinh còn tranh nhau còn thảo luận về nữ nhân trước mắt nhưng một nam sinh đã nhắc nhở họ.
“Này, các cậu tỉnh táo lại đi, quên mất lúc trước chết như thế nào rồi à!”
Trong hội trường cũng có không ích học sinh bị nữ nhân mặc hỉ phục này làm cho kinh diễm.
Theo tiếng nhạc, người phụ nữ ngồi sau cất tiếng.
Son đỏ trên môi lúc đóng lúc mở, cư nhiên thế mà là hí kịch, ê ê a a, âm thanh uyển chuyển, nhẹ nhàng.
"Hôm nay là một ngày tốt lành. Gia đình tôi tổ chức đại hôn, Con rể là một vị quan có tiếng ở kinh thành. Nhân phẩm cao phú, Tài sắc song song..."
Vì chiếu cố đại đa số người choi bình thường nên cách xướng (hát) cùng lời kịch không phải chính thống, giọng hát cũng không chuyên nghiệp. Ngay cả khi không đọc dòng chữ hiện trên màn hình điện tử thì vẫn có thể nghe hiểu đôi phần.
Người phụ nữ này đang giới thiệu bối cảnh câu chuyện.
Hôm nay gia đình nàng ta sắp tổ chức hôn lễ, con rể tương lai là cái ngọc thụ tâm phong*, tài sắc vẹn toàn, đi đâu cũng được lòng người, cùng với nữ nhi nhà nàng là đệ nhất xứng đôi.
*[Ý chỉ khí chất tao nhã của một người đàng ông]
Giang Tứ ngồi ở hàng ghế giữa của giảng đường, ngơ ngác nhìn.
Sau khi người phụ nữ hát xong bối cảnh câu chuyện, người đàn ông trung niên bên cạnh lại lên tiếng: "Hiện tại đã có hai vị quý nhân đến cầu thân, một vị là học phú ngũ xa*1, danh cao vọng rộng*2, năm trước thi đình được kề tên trên Bảng Nhãn*3, có được chính nhậm Hàn Lâm Viện*4, một vị khác chính là địa chủ một vùng, trong nhà ruộng đất bao la, châu báo nhiều như tuyết……”
*1[Ý chỉ những người học cao hiểu rộng]
*2[tiết tốt vang xa]
*3[So sánh tương đương với bằng tiến sĩ ở thời hiện đại]
*4[Hàn lâm viện (翰林院, Hanlin Academy) là một tổ chức trong các triều đại quân chủ Á Đông xưa gồm các học sĩ uyên thâm Nho học, văn hay chữ tốt, chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.]
Người phụ nữ nói:"? Không bằng để bọn họ tỉ thí xem, ai tài hơn ai, chọn ra... con rể hiền?"
Là ý này! Vậy câu chuyện này nói về hai nam nhân tranh giành một nữ nhân?
Học giả nghèo nhưng thông thái cùng con nhà giàu thất học, truyện này cũng quá cẩu huyết đi!
Sau khi người phụ nữ xướng (hát) xong, chàng thư sinh và thiếu gia nhà giàu bước tới cửa.
Trên mặt bọn họ cũng được vẽ bằng sơn dầu, một mặc bạch y, người còn lại mặc sườn xám.
Chàng thư sinh đầu tiên cúi chào cặp vợ chồng trung niên, sau đó trìu mến nắm tay nữ nhân mặc hỉ phục rồi nói: "Nương tử, hiện tại ta là người đứng đầu Bảng Nhãn. Không phụ kỳ vọng của nàng, ta đã chuẩn bị sính lễ....
Thiếu gia nhà giàu giận dữ nói. "Thằng khốn, bỏ tay ra!" Hắn nói xong vội vàng chạy tới đẩy chàng thư sinh ra: "Mỹ nhân như đóa hoa đăng. Cần phải chiều chuộng. Gia đình ta là địa chủ của nước láng giềng, còn một tên nhà nghèo xa cơ thất thế như ngươi thì làm sao lo được cho nàng".
Sao đó nắm lấy tay nữ nhân mặc hỉ phục, chân thành bài tỏ. "Trái tim ta dành cho nàng như trăng sáng, tình cảm như biển cả. Gương bảo vật giá trị ngoài cửa chính là sính lễ mà ta chuẩn bị cho nàng"
Chàng thư sinh cũng không cam lòng chịu yếu thế, lập tức nhào tới: "Phi, một tên ngốc! Vậy sao ngươi không nói mỹ nữ phải phối với tài tử? Người như ngươi não béo bụng toàn cỏ, cũng giám cùng ta tỉ thí à? ”
Thế là hai người vừa mắng vừa đánh tới.
Phỏng chừng cũng là để chíu cố người chơi, hai nhân vật này là để người chơi sắm vai, nhân vật cùng lời thoại cũng không được tính là nhiều, tuy rằng động tác tay không ít, nhưng quy tắc trò chơi cũng không yêu cầu thực hiện y hệt, ước tính chỉ cần thực hiện đúng bẩy, tám phần là được.
Các tuyển thủ có mặt đã có thể phần nào thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những gì phát sinh tiếp theo khiến tim bọn họ trong phút chốc dân lên cổ họng, hai người trên sân khấu lao vào đánh nhau, thiếu gia nhà giàu bất ngờ chộp lấy con dao găm trên bàn, nâng lên cao rồi giáng một cách quyết liệt vào cổ chàng thư sinh.
“Nàng là của ta, ngươi đi chết đi!”
Cái đầu tròn vo rơi xuống đất một tiếng “cạch” lăn đến mép bàn.
Những người chơi ở hàng ghế đầu sợ hãi đến mức run rẩy, sau khi nhìn kỹ hơn, họ nhận ra rằng chàng thư sinh kia hóa ra là một con rối!
Hóa ra mắt, mũi và miệng trên khuôn mặt đó đều được vẽ bằng sơn dầu!
Nhưng làm thế nào mà con rối này có thể có kích thước tương đương với người thật? ! Và dù là nhất cử nhất động đều quá giống thật đi.
Như thể biết những người chơi nghĩ gì, cái đầu rơi xuống đất mở miệng cười toe toét, hai con ngươi trợn ngược, lộ ra một nụ cười quái dị. Sau đó, rất nhiều máu từ đầu con rối chảy ra, ngay lập tức nhuộm đỏ cả một mãn trên tấm thảm.
Hình ảnh này khủng bố đến cực điểm.
Ah ah ah ah ah! !
Nếu không phải vì không thể di chuyển, nếu không những người chơi ở hàng ghế đầu hẳn đã nhảy dựng lên hét chói tai.
"Đi chết đi! Đi chết đi!" Trên quần áo của thiếu niên nhà giàu cũng dính đầy máu, hắn như phát điên, dao găm trên tay hung hăng đâm vào cơ thể chàng thư sinh.
Rõ ràng là con rối, nhưng cơ thể này là máu thịt của con người! Máu lập tức bắn tung tóe, thịt bên trong bị dao găm đâm nát bấy, văng đầy ra ngoài.
Thẳng đến khi chàng thư sinh bị phân thành nhiều phần, con rối không đầu mới cứng ngắc ngã xuống.
Thảm và khăn trải bàn trong hội trường gần như bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tân nương mặc hỉ phục đỏ không hề nói lời nào mà chỉ giả vờ ngăn cản khi họ mới cãi nhau, khi hai người thực sự đánh nhau thì cô lại đứng sang một bên, mãi cho đến khi chàng thư sinh chết cô mới chậm rãi bước đến bên cạnh thiếu gia nhà giàu. Nắm lấy cánh tay của hắn ta.
Thiếu gia nhà giàu mặt dính đầy máu, mỉm cười cúi đầu chào đôi vợ chồng trung niên: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, đừng lo, con sẽ chăm sóc nàng thật tốt”
“Mau đến bái đường .”
Hai vợ chồng trung niên mỉm cười hài lòng., vỗ tay tán thưởng, xem ra con rể này đã làm cho bọn họ hài lòng.
Vì vậy, hai cặp vợ chồng mới cưới đã hoàn thành nghi lễ bên cạnh cái xác con rối đẫm máu, giảm lên hội trường nhuốm đầy máu thịt cùng với âm thanh diễn tấu vui tươi của kèn xô na, tay trong tay bước vào hậu trường động phòng.
Cặp vợ chồng trung niên ngồi trước Cao Đường, hai con mắt vô hồn nhìn chằm chằm người chơi phía dưới sân khấu.
Rõ ràng có rất nhiều người đang ngồi trong hội trường, nhưng những người chơi ngờ như đều đồng loạt rùng mình, cổ họng hét thất thanh, cho đến khi sân khấu một lần nữa chìm vào bóng tối.
[Do chỉ có một mình mình vừa edit vừa beta luôn cộng thêm mình còn có việc học nên việc ra chương sẽ khá chậm. Hãy Vote cho mình có động lực nà!]