Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lục Vọng có thể đoán được rằng Quang Cầu thường xuyên cằn nhằn đột nhiên ngừng nói chuyện từ sáng đến giờ, từ sáng đến giờ đều là "tâm trạng phức tạp", "muốn nói lại thôi" và "cực kì rối rắm", nhìn không ra có vấn đề mới là lạ.
Anh đưa tay lấy ra một quả trứng khác từ trong túi áo khoác của Giang Tứ, không biết là đang nói quả trứng hay đang trả lời câu hỏi: “Là của tôi.”
Người khác không thể đυ.ng vào.
"Sao vậy, tôi là nạn nhân." Giang Tứ bất mãn nhếch môi đưa tay định lấy lại, nhưng Lục Vọng lại nhân cơ hội giơ tay lên, khiến cậu không bắt được.
"..."
Quá đáng!
Đây chính là trò vui mới mà Lục Vọng phát hiện ngày hôm qua, khi dễ tên điên nhỏ này.
"Haha, giống như trêu chọc một con mèo vậy!"
"Tứ nhãi con thật dễ thương!"
"Dù hai anh chàng này có nói chuyện bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn có cảm giác như họ đang tán tỉnh nhau vậy...hơi gay."
"Có mùi không ổn ở đây! Tôi dường như cảm nhận được sự đồng tính luyến ái nào đó."
"Không hẳn, thế mà ở tận thế lại có CP!"
"Vẫn là huynh đệ, khoa chỉnh hình*!"
*chắc ý ổng là thẳng á:)
"Thật tuyệt, mỗi ngày tôi đều buồn muốn chết. Hai người này bên nhau thật thuận mắt, cho dù không làm gì thì tôi cũng có thể ngắm nhìn họ cả ngày."
Tất nhiên, Giang papa không dễ bắt nạt như vậy, cậu giả vờ bỏ cuộc trước và nuốt quả trứng vào miệng. Khi Lục Vọng thu lại bàn tay giơ lên, cậu lập tức chờ cơ hội ra tay với tốc độ nhanh như chớp, như con mèo tà ác vồ lấy thức ăn!
Cậu nhảy thẳng vào vòng tay của Lục Vọng, nắm lấy tay anh.
Kết quả là người đàn ông lật tay lại và quả trứng trong lòng bàn tay anh ta biến mất. Thứ mà Giang Tứ lấy được là một cây kẹo mυ"ŧ màu hồng.
"Hửm?"
Đôi mắt đào hoa lập tức sáng lấp lánh.
Trong miệng ngậm kẹo, tâm trạng của Giang Tư rất tốt, không để ý tới náo động phía trên, chậm rãi nói: "Hôm qua, tôi nhìn thấy trên cửa có một dòng chữ, viết rằng..."
"Giang Tứ, cậu đã được chọn, xin hãy gϊếŧ khách du lịch 208 và 207."
“Lục Vọng, anh có cái nào ở đó không?”
Từng chữ một, Giang Tứ dùng giọng điệu thoải mái nhất nói ra những từ ngữ khiến người ta khϊếp sợ.
Mấu chốt là Lục Vọng mặt không biểu tình trả lời: "Không có."
"???"
"Tôi đoán không sai, nguyên lai bảo bối Tứ thật sự là hung thủ!"
"Chết tiệt, những người chơi 207 và 208 đó đã bị cậu ấy loại bỏ?!"
"Khó trách việc này được thực hiện một cách lặng lẽ như vậy. Quả nhiên, chỉ có anh Giang mới có thể làm được!"
"Này, tôi thực sự không nghĩ tới điều này!"
Quang Cầu cũng giật mình: "Mẹ kiếp, sao cậu lại nói thế?!"
Chưa kể mối quan hệ giữa Giang Tứ và Lục Vọng có lúc như kẻ thù khi thì lại như bạn bè, có lúc tốt lúc xấu, nhưng vấn đề này là liên quan đến tính mạng đó!
Nếu là Lục Vọng, bây giờ chỉ sợ anh sẽ trực tiếp gϊếŧ chết Giang Tứ.
"Bởi vì tối qua tôi không làm gì, không mở cửa, không đi ra ngoài, cũng không gϊếŧ người, tôi chỉ là ngủ mà thôi." Cậu nhẹ nhàng dùng răng cắn kẹo, để lại vết răng nhàn nhạt: “Nhưng hai người đó vẫn bị loại.”
Điều đó có nghĩa là gì?
Giang Tứ vẻ mặt không đồng ý, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng chắc chắn: “Tôi căn bản không phải hung thủ thật sự.”
"Hoặc ai đó đang cố lừa tôi mở cửa bằng cách này, hoặc người đó đang cố đánh lừa tôi rằng anh ta là kẻ gϊếŧ người."
Khi nhìn thấy dòng chữ đó, Giang Tứ liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho dù hệ thống có cố ý tiết lộ danh tính của cậu vào thời điểm này, nhưng nó hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng một chương trình phát sóng riêng để thông báo cho cậu biết tại sao dòng chữ này lại hiển thị trên cửa.
Nếu cậu bị cận thị thì sao? Lỡ như cậu thậm chí còn không để ý thì sao? Hoặc có thể cậu đã ngủ đến chết vào ban đêm?
Có quá nhiều điều không chắc chắn và điều này có vẻ không giống phong cách của hệ thống.
Vì vậy, so với hệ thống, Giang Tứ tin rằng nó là do con người tạo ra.
Vì đêm qua Giang Tứ không khóa cửa nên hung thủ chỉ cần đẩy tay nắm cửa là có thể mở được, không cần dùng thủ đoạn này để lừa hắn ra ngoài, cho nên mục đích của hắn có lẽ là vế sau.