Chương 25-5

Vi Cảnh Sơn chính là Bụng Bia.

“Cậu là người quen Hoàng Mao, để lừa anh ta mở cửa hẳn là không khó đi? Mà Lão Nhân, ông ta lại là người ở bên cạnh Hoàng Mao , không phải là hắn nghe được cái gì đó rồi đi kiểm tra liền bị cậu một đạo gϊếŧ đi?”

“Sao có thể!” Thân là ông chủ quán bar, Bụng Bia không giống Đổng Kiện Lực là người dễ bị khi dễ như vậy, lập tức đứng lên, theo lý cố gắng nói: “Tôi nói này Trương Long, cậu mẹ nó từ vừa rồi bắt đầu liền làm loạn cả quá trình lên, đáng nói là những lập luận đều không hề có căn cứ, toàn là nói hươu nói vượn, cậu là ở cố ý làm loạn bừa bãi sao? Hay chính cậu mới là hung thủ đi?”

Trương Long vừa nghe, thế mà có người dám ngang nhiên khiêu người đứng đầu khích Bắc Thành hắn, liền tức giận đến mặt đỏ tai hồng, nổi cơn thịnh nộ.

“Dám nói tôi làm loạn? Tôi chính là người đứng đầu Bắc Thành, các người không nghe tôi thì nghe ai? Vi Cảnh Sơn, tôi nói cho cậu biết, tin hay không tôi hiện tại liền đưa cậu đi gặp Diêm Vương!”

Chân chó cũng lập tức nói: “Vi Cảnh Sơn, cậu thì là ai chứ? Chỉ bằng một mình cậu cũng dám nói chuyện cùng Trương đại lão? Tôi bây giờ liền gϊếŧ chết cậu!”

“Này! Đừng tưởng rằng tôi dễ khi bị bắt nạt!” Bụng bia bị khích đến tức giận, tắt hắn một cái, thế nhưng lại khiến cái bát đạp xuống bàn khiến cháo tràn ra.

Rõ ràng đây không phải là sức mạnh bình thường mà một người đàn ông trung niên mập mạp nên có.

Vậy hắn kỹ năng của anh ta là khuếch đại sức mạnh sao?

Giang Tứ nghiêng nghiêng đầu.

Trương Long bên kia không ra tay, Chân Chó trước đứng lên, hắn hé miệng đại gầm lên một tiếng, phun ra một con dao dài mảnh đầy máu vào không trung!

Bên cạnh Lục Vọng đột nhiên nhấc chân, từ dưới bàn hung hăng đạp mạnh vào Bụng Bia, hắn kêu thảm thiết rồi té ngã xuống đất, lúc này hắn chỉ tránh được cú đánh trong gang tấc.

“Lão đại!” Hồng mao vội vàng đi dìu hắn: “Anh không sao chứ?”

“Trương Long, cậu điên rồi sao?!”

Kỹ năng là phun dao bằng miệng? Tác dụng phụ là miệng chảy máu? Kỹ năng này rất thích hợp với Chân Chó.

Giang Tứ chống cằm, bộ dáng trông như quần chúng ăn dưa, trong mắt lộ ra vẻ thích thú.

Cậu chọc chọc Lục Vọng bên cạnh: “Này ca ca câm, anh cảm thấy ai là hung thủ?”

Lục Vọng không tỏ ý kiến mà nhìn cậu, đột nhiên duỗi tay, như là chỉ vào Giang Tứ.

Cậu sửng sốt một lúc, sau đó ngón tay kia bỗng nhiên dùng sức mà đột nhiên chọc mạnh lên trán cậu.

“Ối ~” kẻ điên nhỏ bị chọc vào trán, che trán lại rồi ngã bịch xuống bàn.

“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa.” Hoắc Thi Doãn đứng lên, có chút khẩn trương mà nói: “Cái kia, có lẽ kỹ năng của tôi có thể có tác dụng……”

“Kỹ năng của cậu?”

“Ừ, kỹ năng của tôi có liên quan đến hội họa.” Hoắc Thi Doãn vốn có tính cách của một cô gái sống tương đối nội tâm, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, có chút khẩn trương, Từ Bội cổ vũ bằng hạ mới tiếp tục nói: “Tranh của tôi có thể đoán trước được tương lai ở một mức độ nào đó.”

“Cái gì?!” Các người chơi kinh hãi: “Sao cậu như thế nào không nói sớm?!”

“Bởi vì kỹ năng của Thi Doãn có một cái đĩa CD.” Từ Bội giúp cô nói: “Lúc ấy vì để tránh một đám côn đồ gϊếŧ người cướp bóc, chúng tôi sử dụng quá một lần, thẳng đến buổi sáng hôm nay CD mới có thể lại lần nữa sử dụng.”

CD là chỉ thời gian làm mát kỹ năng, ở trò chơi vô hạn, có một số kỹ năng không có tác dụng phụ, nhưng lại cần thời gian làm má,t sau khi sử dụng một lần phải yêu cầu mấy giờ thậm chí là vài ngày sau mới có thể sử dụng lại.

“Thật tốt quá! Mau sử dụng nó nhanh lên!”

“Có phải hay không dùng cái này kỹ năng liền có thể đoán trước ra hung thủ?”

“Không phải, trước tiên để tôi nói rõ đã.” Từ Bội xua tay: “Kỹ năng này của Thi Doãn chỉ có thể đoán trước những chuyện có liên quan đến tương lai, có thể khẳng định sự việc hay đồ vật đoán ra đều là sự thật, nhưng không thể bảo đảm đó là kết quả chúng ta muốn.”

“Nghĩa là?”

"... Ví dụ, lần trước chúng tôi tưởng đoán trước đám kia tên côn đồ khi nào sẽ rời đi, nhưng lại đoán ra một cái ngã tư, chúng tôi suy đoán đám kia tên côn đồ sẽ đi ra từ cái ngã tư kia và kịp thời tránh đi, sau lại phát hiện thật là như vậy, mà hiện tại chúng ta muốn biết hung thủ là ai, cũng chỉ có thể nhìn thấy những đồ vật có liên quan đến hắn, nhưng không thể bảo đảm nhất định có thể biết hung thủ là ai, một ví dụ khác là trước đây…” Từ Bội vốn còn còn muốn đưa ra thêm ví dụ, nhưng đã có người gấp không chờ nổi mà ngắt lời cô.

“Đừng nói nữa, mau dùng nó nhanh lên.”

“Đúng đúng, nếu hôm nay có thể tìm ra hung thủ, chúng ta liền không cần phải lo lắng nữa!”

Sự biến mất của hai người kia quả thực rất kì lạ, làm người khó lòng mà phòng bị.

Vì thế Hoắc Thi Doãn từ ba lô lấy ra một chi bút chì cùng một cuốn sổ phác thảo, hít một hơi sâu: “Mọi người ngàn vạn lâfn đều đừng nói chuyện, đừng phát ra âm thanh quá lớn, đừng ngắt lời tôi, tôi cần vẽ xong trong một lần.”

Nói xong cô thế nhưng nhắm mắt lại, tay cầm bút chì lên bắt đầu vẽ vào cuốn sổ.

Quang cầu hiện lên, kinh ngạc cảm thán nói: “Wow, lợi hại quá, đúng là một kỹ năng dự đoán hiếm có!”

“Cũng không biết độ chính xác như thế nào,” nó kinh ngạc cảm thán một tiếng, bay tới chỗ Từ Bội bên cạnh xem, nhịn không được khen nói: “Thật là lợi hại, quá tuyệt vời, không hổ là người từ học viện Mỹ thuật, hai ba đường cong liền xong bản nháp, đặt bút này, đường cong, đổ bóng……”

Quang Cầu lắm lời đã nhịn cả buổi sáng, hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội được nói chuyện, chính là khen đến hăng say, đột nhiên!

Nó im lặng một lúc, mặt đầy khϊếp sợ, cũng không biết là nhìn thấy gì, toàn bộ quả cầu đều biến thành màu đỏ rực.

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Giang Tứ nghiêng nghiêng đầu, đúng lúc tò mò thì Hoắc Thi Doãn buông bút xuống, đem tập phác thảo đặt lên bàn: “Tôi vẽ xong rồi.”

Như Quang Cầu đã nói.

Bức tranh của Hoắc Thi Doãn rất đẹp, cấu trúc chính xác, sáng tối rõ ràng, hình ảnh ba chiều, thế cho nên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

“Cái này hình như Là… một con dao mổ?”

Sắc mặt Quang Cầu đột nhiên tái nhợt.

Xong rồi!

P/s: Mình là editor mới, có gì sai sót mọi người góp ý nhé!