Hai người trở lại phòng, Giang Tứ nằm ngửa trên giường.
Phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người tò mò.
“Hai người vào phòng vệ sinh để làm cái gì? Sao lại lâu như vậy?”
“Có lẽ là tắm rửa? Giang Tứ bị thương nên bản thân không tự mình làm được?”
“Bị thương còn tắm cái gì? Nhưng nếu đúng là sự thật, tôi cũng muốn được coi thử… Khụ, đáng ghét, vì cái gì hệ thống không cho chúng ta xem chứ!”
“Tỷ muội, ngươi suy nghĩ bậy quá!”
“Nhỏ giọng: Không đúng, chỉ có ta phát hiện ra quần áo của Giang ca nhăn nheo sao? Đôi mắt cũng hơi đỏ kìa.”
“Thanh âm siêu nhỏ: Không phải chỉ có một mình ngươi thấy đâu!”
“Thực xin lỗi, tuy biết là không nên, nhưng tôi cũng không thể không suy nghĩ nhiều!”
Trong trò chơi.
Lục Vọng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Giang Tứ cũng ngay lập tức im lặng, thính lực của cậu được cường hóa nên cũng có thể nghe được tiếng ồn ở bên ngoài.
Hơn nữa, tiếng ồn càng lúc càng gần.
“Sàn sạt sa…”
“Chết tiệt, cái thứ gì vậy?”
“Phải chăng kẻ thù sắp xuất hiện?”
Giây tiếp theo, Lục Vọng đột nhiên đứng dậy, trực tiếp mở ra cửa phòng, túm cổ một người, vật người đó xuống đất, ép mặt hắn ghìm xuống sàn nhà!
“A! Đau quá! Buông tôi ra!!” Người kia chảy cả máu mũi.
Nhìn thôi cũng cảm thấy đau... Giang Tứ bỗng nhiên ngộ ra, Lục Vọng đối với mình kỳ thực vẫn còn khá ôn nhu.
"Đại ca, đừng! Tôi không phải hung thủ, tôi ở phòng 207 Dung Vĩnh Phong, buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Lục Vọng buông tay ra.
Người kia là chủ quán bar, Hoàng Mao.
"Anh đang làm cái gì ở đó?" Giang Tứ hỏi với vẻ kỳ quái.
Hoàng Mao bò dậy, lau máu mũi, mắt không thể tin nhìn Lục Vọng.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, sức lực của cái bình hoa này cũng lớn quá rồi.
Vì thế, hắn ta đành phải thành thật giải thích: "Tôi định rắc bột mì dưới cửa phòng mọi người. Nếu hung thủ mở cửa đi ra gϊếŧ người vào nửa đêm, sẽ để lại dấu vết. Sáng mai, tôi sẽ là người đầu tiên kiểm tra và biết ai là hung thủ."
"Rất thông minh." Giang Tứ lộ ra biểu tình ngạc nhiên: "Bột mì từ đâu ra vậy?"
Hoàng Mao đắc ý sờ sờ mũi: "Trong nhà bếp có sẵn."
“Nga” Giang Tứ ý vị thầm trường, diễn liền diễn, sẵn còn phủ thêm lớp da tiểu bạch thỏ, dùng vẻ mặt sùng bái cổ vũ cho hắn ta: "Cố lên, đại ca!"
Hoàng Mao cười hắc hắc, chuẩn bị nói gì đó nhưng đã bị Lục Vọng trực tiếp đẩy thẳng ra ngoài.
Giang tiểu bạch thỏ vẫy tay từ biệt: "Không hẹn ngày gặp lại~!"
"Cậu quen biết hắn ta?"
"Không quen, nhưng dũng khí rất đáng khen, khiến cho người ta không khỏi bội phục, mới ngày đầu tiên đã dám hành động thiếu suy nghĩ.” Giang Tứ lười biếng dựa vào đầu giường: “Hiện tại trên hành lang chỉ có một mình hắn, nếu anh là hung thủ, hắn ta đã chết ngay khi anh mở cửa."
Lục Vọng lạnh lùng đóng cửa lại, anh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước đó, để bảo vệ Giang Tứ, anh đã không ngủ suốt một ngày một đêm rồi.
Giang Tứ nghiêng đầu: "Lục Vọng, anh nên ở cách tôi một vách tường."
Anh nhướng mày, không đáp.
Giang tứ tiếp tục nói: "Vì đảm bảo an toàn, hung thủ rất có thể sẽ chọn người chơi yếu nhất để ra tay."
Trò chơi lần này không phải gϊếŧ chóc giữa những người chơi, cũng không phải hung thủ chỉ định ai gϊếŧ ai, mà hắn đang muốn tự hành động.
Giang Tứ vừa rồi cố ý tỏ ra yếu đuối không chỉ để chọc tức kẻ tự cao tự đại Trương Long, mà còn có mục đích dụ dỗ hung thủ.
Làm cho hung thủ lầm tưởng cậu chính là người dễ đối phó nhất.
"Cho nên..." Giang Tứ nâng tay phải, lòng bàn tay phát ra ánh sáng lam, từng mũi kim băng sắc bén xuất hiện trên lòng bàn tay, chiếu xuống khắp căn phòng, tỏa ra khí lam trông cực kỳ đáng sợ.
Cậu câu môi cười khẽ: "Anh trai, làm cho trò chơi này kết thúc sớm hơn một chút có phải sẽ tốt hơn không?"
"Ngoạ tào! Thật thông minh! Làm cho hung thủ giảm cảnh giác, chủ động đến tìm mình!"
"Giang ca: Tôi khóc, tôi là kẻ thất bại.jpg"
"Mẹ ơi, tôi suýt thì bị lừa, cứ tưởng rằng Giang ca thật sự bị thương nặng, không thể chống trả chứ!"
"Tôi đã nói rồi, dù bị thương nặng, Giang ca cũng không thể bị đánh bại bởi kẻ yếu đuối nào đó đâu!"
Sau khi Lục Vọng rời đi, Giang Tứ liền nằm xuống ngủ ngay, không cần lo lắng về việc hung thủ sẽ xâm nhập, cho dù cửa phòng còn chưa khóa.
Quả thực… cực điểm kiêu ngạo.
Ngay lập tức, những người hâm mộ điên cuồng của "kẻ yếu đuối" đã bình luận: "Ha, không phải chỉ biết dùng tay phát ra ánh sáng màu lam hay sao? Có gì đáng nể hả, chết còn không biết lý do vì sao kìa."
"Đầu óc có bệnh, giữa nguy hiểm còn có thể ngủ ngon? Trương ca chắc đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ chờ đợi đêm nay hung thủ hành động. Nếu hắn dám ra tay, chắc hẳn phải chết!"
"Nhóm người chết tiệt này, nếu thích quỳ liếʍ thì lăn đến nhà cha các ngươi để phát sóng trực tiếp đi, lại còn đến đây khiến người khác chán ghét, không biết xấu hổ à?"
"Tao ở đây thì sao, mày mẹ nó quản được tao chắc?"
"Ta đến đây để xem Giang Tứ, người đã bị loại khỏi đội trang bị quái vật này! Nếu cậu ta xuống đây, ta sẽ phải dạy cho cậu ta cách làm người!"
Giang Tứ từng nổi tiếng, trước đó đã bị đào thải và những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh cũng chạy đến để xem "Trò hay".
Khi màn chính kịch đang diễn ra, bỗng nhiên màn hình của tất cả khán giả đều tối đen.
Trên mặt chỉ còn lại vài chữ trắng lớn.
【Kẻ tấn công bắt đầu hành động.】
"Ngọa tào, chúng ta không thể xem gì được à?"
"Má ơi! Hung Thủ ruốt cuộc là ai vậy?"
"AAA! Tôi tò mò quá, kẻ tấn công kia là ai đây?"
Nửa đêm, Giang Tứ bị thương nhưng vẫn ngủ say, tuy nhiên ý thức của cậu vẫn còn đầy đủ.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng đập cửa rất nhỏ, như là ai đó đang gõ cửa.
"Khấu, khấu, khấu."
Giang Tứ đột ngột mở mắt, nhìn về phía cánh cửa. cậu vẫn nằm xuống và chưa tắt đèn, cho nên cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng...
Một câu hiện ra trên tấm cửa:
"Giang Tứ, bạn đã được lựa chọn để gϊếŧ chết hai khách du lịch số 208 và 207."