Lục Vọng đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cậu chằm chằm, dưới tác dụng của ánh sáng, cặp mắt xanh xám kia rực rỡ, giống như băng tinh màu lam xinh đẹp, nhưng tại nơi sâu nhất đáy mắt lại chỉ có lạnh lùng và tàn nhẫn.
Trong các phim truyền hình, tiểu thuyết, hay giảng dạy, người bị mất trí nhớ sẽ trải qua một sự thay đổi lớn trong tính cách của mình, có 80% khả năng sẽ trở thành những người ngốc nghếch và ngọt ngào.
Tuy Lục Vọng không có biến thành ngốc bạch ngọt, nhưng lúc đầu cũng rất mê mang.
Anh ta không biết tên của mình, không biết rõ quê hương, không biết vì sao lại mất trí nhớ và càng không biết phải làm gì.
Tất cả hành sự đều là theo bản năng.
Cho nên, có đôi khi làm người xung quanh không thể hiểu được, chạm cũng không thể tới.
Khi nghe những tư liệu từ quang cầu, cảm giác của anh mới dần trở nên chân thật.
Ngược lại, được tiếp xúc cùng Giang Tứ, anh cũng dần hiểu được bản thân mình là người thế nào.
Từ một góc độ nào đó, anh và Giang Tứ đều có nhiều điểm tương đồng.
Vì vậy, hai người cảm thấy hấp dẫn lẫn nhau, sẵn sàng chấp nhận sự tổn thương cho nhau.
Ngón tay thon dài hữu lực nắm lấy hàm dưới của Giang Tứ, anh nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cậu như thể đang tỉ mỉ chăm sóc cho một vật quý giá của mình, lời nói có chút khàn khàn nhưng lại toát ra sự lạnh lùng, quyết đoán.
"Há mồm."
Lại nữa rồi? Uống thuốc liền uống đi, làm gì đến mức phải làm lớn như vậy?
Cảm thấy phi thường bất mãn, nhưng Giang Tứ cũng biết tình huống hiện tại không có cách nào khác ngoài việc vâng lời.
Thế nhưng đưa vào trong miệng lại không phải thuốc, mà là góc áo của cậu.
Áo trên người cậu---- bị vén lên.
"Cắn."
"Anh...!"
Lục Vọng nhìn Giang Tứ bày ra biểu cảm kháng cự, khoé môi hơi gợn sóng.
Hiếm khi thấy được ôn nhu, thậm chí có lẫn vài phần ý cười, anh tiếp tục ra lệnh: "Trước khi băng bó xong, không được phép nhả ra."
“Nghe rõ chưa? Nhóc điên.”
Từ đó, Giang Tứ đã được thử nghiệm và chứng minh rồi, cái gì gọi là.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ác giả ác báo.
???
Vì thế, khi quang cầu xuất hiện liền trông thấy một cảnh tượng đáng sợ.
Giang Tứ bị Lục Vọng đè ở trên ghế, hốc mắt đỏ ửng phải ngậm chặt lấy góc áo, hai tay bị trói sau lưng, thân thể bởi vì Lục Vọng băng bó mà run lên nhè nhẹ, cậu còn phải cố gắng cưỡng chế không cho tiếng nức nở oà ra.
Từ góc độ của nó sẽ không nhìn thấy động tác trên tay Lục Vọng, cho nên hình ảnh này----- thoạt nhìn sẽ thập phần, thập phần… không thể miêu tả được.
Kinh thật! Mới có một giờ không xuất hiện thôi mà, hai chúa cứu thế đã ở bên nhau rồi sao?!
Quang cầu lại lần nữa rối loạn: "Ngọa tào, ngươi, các ngươi... Thực xin lỗi, quấy rầy rồi, các ngươi tiếp tục."
Nó biến mất ngay tại chỗ.
Vài phút sau, nó đã nhận ra điều không đúng.
Tiếp tục cái rắm ấy? Đây chính là trò chơi! BOSS có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, không muốn sống nữa sao?
Như thế nào còn có thể làm ra loại chuyện này?!
"Lục Vọng!" Quang cầu lâph tức trở về: "Dừng tay! Ngươi tưởng đối với Giang ba ba làm cái gì?!"
Nó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tiến lên, nhưng sau đó mới phát hiện ra, Lục Vọng chỉ là đang băng bó miệng vết thương cho Giang Tứ.
"Mẹ nó, làm ta sợ chết khϊếp...".
Băng bó mà thôi, làm đến mức khiến cho người ta hiểu nhầm như vậy!
Quang cầu mặt đỏ tai hồng, nó vẫn còn là một đứa trẻ hai tuổi thôi, làm sao có thể chấp nhận được?
Sau khi sử dụng trị liệu tạm thời, miệng vết thương sẽ tự ngừng chảy máu và giúp nối lại xương, chỉ cần Giang Tứ nằm yên một chỗ, chớ có lộn xộn thì nó sẽ tự động phục hồi.
Để phòng ngừa miệng vết thương trên người lần thứ hai nứt ra, xương cốt lại rớt đoạn, Lục Vọng đành phải băng bó cố định trước.
Nhưng anh cũng khó kiên nhẫn được lâu.
May sao trước lạ sau quen, tốc độ băng bó của Lục Vọng ngày càng nhanh, làm hết xong xuôi mới chịu cởi trói cho Giang Tứ, vỗ nhẹ vào đầu cậu.
“Tốt rồi.” Thanh âm của anh mang theo vài tia tự hào vì thành quả đạt được.
Lúc này, Giang Tứ mới được phép nhả góc áo ra, tay phải kéo quần áo xuống thấp, ngăn không cho dải vải bị lộ mất nửa người trên, cậu không chút ngại ngùng liếʍ môi hỏi: “Lục Vọng, anh là biếи ŧɦái sao?”
Lục Vọng không thèm để ý đến cậu.
Giang Tứ lại nghiêng đầu, chớp chớp mắt, cười: “Thôi, đổi cách hỏi khác đi.”
“Anh thích kiểm soát tôi như vậy à?”
Cuối cùng, Lục Vọng cũng chịu ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại không hề gợn sóng, tay sờ soạng vào trong túi áo, lấy ra một viên kẹo que hồng nhạt, anh quyết định phải lấp kín cái miệng nhóc điên kia lại.