Chương 2: Tham lam!

Trần Thiên cảm thấy thế gian này thật vi diệu! Đã lâu lắm rồi hắn mới có thể được gặp lại chiếc xe việt dã yêu quý của mình.

Nếu nói Dư Phỉ là vợ cả thì đây chính là vợ hai của hắn.

Cứ thế, hắn lái xe khoảng năm phút đến một cửa hàng tiện lợi để mua rau củ, thịt tươi cùng thật nhiều thức ăn đóng hộp và ít đồ dùng cá nhân. Dưới con mắt ngạc nhiên của nhân viên, hắn quẹt thẻ một cách khoan khoái, xách ba túi đồ lớn quay trở lại xe.

Người có tiền chính là như vậy, hắn đã quay trở lại thời đại của tiền tệ!

Trần Thiên có một biệt danh mà người trên thương trường đã thân thương đặt cho hắn: Thao Thiết

*Thao Thiết là một trong tứ đại hung thú trong văn hoá Trung Quốc, Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, tham lam độc ác, tích lũy của cải mà không dùng, là biểu tượng cho sự tham lam du͙© vọиɠ.

Kể ra thì cái biệt danh này bắt nguồn từ khi hắn bắt đầu trở thành tổng giám đốc đứng đầu công ty bất động sản lớn nhất B thành.

Công ty này nguyên bản là sản nghiệp của cha Trần Thiên gây dựng nên khi còn trẻ. Sau, cha hắn mất, theo lẽ đương nhiên thì hắn-đứa con duy nhất chính là người lên nắm quyền.

Mới đầu mấy vị bô lão vẫn một mực cho rằng Trần Thiên còn trẻ, khuyết thiếu kinh nghiệm trên thương trường nên sẽ rất mất thời gian để củng cố địa vị. Ai biết được Trần Thiên này vậy mà vừa lên nhận chức liền tạo nên cơn sóng thần, càn quét hết một lượt thương trường.

Không những bất động sản, Trần Thiên còn vươn tay đến tậm các lĩnh vực giải trí, thực phẩm, tiện thể thu mua luôn cả mấy trung tâm thương mại làm cho mấy lão đầu đều phải ngoác mồm á khẩu thầm lặng mà tặng cho hắn cái biệt danh kia.

*Ở trên ý nói là Trần Thiên nó chuyên đi càn quét khắp nơi không nương tay (tham lam), tích lũy cả đống tiền cũng chả dùng đến nên người ta mới gọi ổng là Thao Thiết.

Tuy công việc của hắn bên ngoài nhìn có vẻ bề bộn nhưng thật ra hắn không hề quá coi trọng công việc, dù sao thì cũng là tâm huyết của lão cha nên hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận mà thôi.

Trần Thiên cảm thấy nếu sống như mấy tên tổng tài trong tiểu thuyết, một lòng vì công việc mới là ngu ngốc.

Vậy nên hắn đã chọn cho mình một cách tiêu tiền hữu ích đó là.... bao nuôi mấy tiểu thịt tươi.

Hắn thường sẽ qua lại với một vài người hơn nữa cũng sẽ không dây dưa quá lâu.

Đấy là cho đến khi hắn gặp được Nghiêm Dư Phỉ, kể ra thì cuộc gặp gỡ của hai người cũng diễn ra thật sự rất hy hữu.

Trong một lần Trần Thiên đến trường đại học sân khấu điện ảnh cũng là trường đại học của Dư Phỉ để thị sát, xem xét đầu tư thêm ở một vài mục, hai người đã vô tình làm quen nhau trong một tình cảnh khá trớ trêu.

Phòng hội trường là nơi diễn ra hầu hết những hoạt động tập thể của trường. Nơi này được chia là hai tầng, Trần Thiên đang đứng là từ cửa chính đi vào, trên đầu hắn là một đám sinh viên đang giúp rời đi bàn ghế và bóng đèn để chỉnh sửa lại đường dây điện.

Vì được thiết kế trũng hơn so với mặt đất cho nên trong hội trường nếu không được bật đèn sẽ trở nên khá tối:

Trần Thiên: "Có thể nào bật hết đèn điện lên được không?"

Giám thị: "Được được! Ngài chờ chút, lập tức đi bật điện."

Thầy giám thị gọi theo một nam sinh đến giúp mình mở công tắc điện. Dây điện của tầng một và tằng hai vẫn trong tình trạng chưa được nối liền, vì vậy muốn bật cả điện tầng hai cần phải kéo dây rồi cắm chúng vào ổ điện tầng một.

Dây điện tầng hai đang được tháo ra nằm dưới đất để mấy người ở trên dỡ đồ đạc. Lúc kéo dây vừa khéo đống dây dợ ấy liền vướng vào Dư phỉ_người ở gần lan can nhất.

Dưới tiếng kêu thất thanh của bạn học, Dư Phỉ liền lộn một vòng, rơi xuống tầng một. Đương lúc sẵn sàng tiếp nhận đau đớn thì cậu nhận ra, hình như mình ngã trúng đệm rồi thì phải (đệm nuôi bằng cơm). Cả người cậu được tiếp xuống "đệm" chỉ riêng cái chân trái đang giống như treo lủng lẳng trên không trung.

Trần Thiên không kịp hiểu chuyện gì đã bị một thứ gì đó bụp một phát đè lên người. Đang định mắng cơ sở hạ tầng cái trường này quá kém thì quay lại đã thấy rõ được "đồ vật" rơi trên người mình là gì.

Thiếu niên không dính bụi trần bụp một cái rơi trên đầu hắn. Phải nói, học viên trường sân khấu điện ảnh thì đương nhiên toàn những người có nhan sắc không tầm thường rồi.

Cả trợ lý, thầy giám thị và đám sinh viên đều hốt hoảng không kịp phản ứng trước hành vi "rơi tự do" này. Kể ra thì Trần Thiên vẫn là người hoàn hồn đầu tiên, hắn quay người lại đỡ Dư Phỉ, lúc này bạn học và trợ lý mới chạy đến dỡ đống dây mắc trên chân Dư Phỉ ra còn thầy giám thị thì nhanh chóng đi ngắt hết điện.

Trợ lý bên cạnh sốt ruột, Trần đổng bị đem đi làm thành đệm thịt cho người ta, thử hỏi xem có thể bạo hay không? Thấy ánh mắt hắn đã rơi trên người thiếu niên trợ lý mới thở ra một hơi. Chắc là không đâu ha?

Trần Thiên: "Này cậu, cậu có sao không?"

Lúc nãy không nhận thấy đau, sau khi Trần Thiên hỏi cậu mới cảm thấy chân trái rất đau.

Dư Phỉ: "Không có việc gì, chỉ là chân trái hơi đau."

Thầy giám thị lúc này mới tiến đến:

"Chân đau?! Hay trước cứ đưa đến bệnh viển tra cho an toàn đã."

Dưới sự tác động của tinh thần"tương thân tương ái", Trần Thiên liền đưa người lên xe, một mạch chạy đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra một lượt cuối cùng nhận được một cái kết luận:

"Do lúc rơi từ trên xuống chân của cậu bị vướng vào dây, mà dây này đã kéo cả trọng lượng cơ thể cậu lại ngay tại bắp chân, nó cũng giống như việc chở quá tải vậy làm cho xương chỗ bắp chân cậu bị nứt."

"Cũng may là chưa gãy hẳn." Dư Phỉ thở phào một hơi.

"Nhưng vẫn phải bó bột bất động, hảo hảo dưỡng thương nếu không sẽ khó mà lành lặn lại được." Bác sĩ nghiêm túc mà dặn dò Dư Phỉ những điều cần chú ý.

Sau khi thảo luận xong chuyện, bác sĩ liền rời khỏi. Trong phòng bệnh ngoài hai người Trần Thiên và Dư Phỉ ra còn có trợ lý, thầy giáo chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng.

"Đều tại các thầy bất cẩn, không chú ý đến đường dây điện tầng hai đang phải tháo ra, em đừng lo lắng, nhà trường chắc chắn sẽ xem xét đến vấn đề chấn thương của em."

"Vâng thầy, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, mọi người cũng đừng quá đặt nặng vấn đề."

Thầy hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm cũng ra khỏi phòng để bàn riêng chút chuyện, trợ lý thì sau khi nhận được ánh mắt ám chỉ của Trần lão đổng cũng cụp đuôi tìm lý do rời khỏi.

"Cảm ơn ngài, Trần đổng. Nếu không có ngài thì có khi thứ bị nứt đã là não của tôi rồi." Dư Phỉ thành khẩn cảm ơn Trần Thiên.

"Cậu không sao là tốt rồi, sau này hãy chú ý cẩn thận hơn."

"Nói rồi ngài không bị làm sao đấy chứ, hay ngài cũng nên kiểm tra một lượt đi xem." Dư Phỉ treo một tâm tư lo lắng, dù sao thì nếu Trần đổng này vì mình mà bị làm sao thì cậu cũng gánh không có nổi đâu.

"Không có vấn đề gì cả, lúc mới vào đã để bác sĩ kiểm tra qua một lượt. Hoàn toàn không bị tổn hại gì." Trần Thiên tóm gọn mấy câu để trấn an cậu. Hai người lại nói chuyện một lúc.

Đợi một hồi vẫn không thấy người nhà của Dư Phỉ đến thăm, hắn liền cảm thấy kì lạ:

"Sao vẫn chưa thấy người nhà của cậu đến vậy? Họ đang bận sao?"

"Thật ra thì tôi không có người nhà, bố mẹ tôi đều đã mất không lâu trong vụ tai nạn giao thông một năm trước." Dư Phỉ có phần tủi thân trả lời.

"Tôi xin lỗi, lỡ động vào chuyện buồn của cậu rồi." Trần Thiên luống cuống, vấn đề này vẫn là nên hạn chế nhắc đến đi.

"Aizz, có khi bây giờ tôi phải thuê một bảo mẫu đến giúp chăm sóc quá..." Dư Phỉ đã vứt ra sau đầu mấy chuyện vừa nói đến, không nhắc qua nó nữa!

"Nếu không ngại thì cậu cứ chuyển đến chỗ của tôi đi, ở đó có bác sĩ tư, có thể chăm sóc tốt cho cậu. Vì tôi thường không ở nhà nên bây giờ chông nó hơi cô quạnh, cậu chuyển qua có thể căn nhà sẽ lên sắc hơn một chút."

Dưới lời chào mồi nhiệt tình của Trần lão đổng, thiếu niên nhỏ Dư Phỉ ngày hôm sau chính thức chuyển qua nhà của hắn.

_______________