Chương 93:

Đến! Camera gần hơn một chút! Cơ giáp của tuyển thủ Trần Tuấn Vũ đã sắp hoàn thành rồi, thế nhưng hắn có thể hoàn thành trước khi trận đấu chấm dứt sao? Hiện tại bắt đầu đếm ngược!"

"5!"

"4!"

"3!"

"2!"

"1!"

"Trận đấu chấm dứt! Mời các vị tuyển thủ chưa hoàn thành đứng sang một bên!”

Hạ Mạt khẩn trương nhìn về phía Trần Tuấn Vũ, thấy hắn cau mày, giống như cũng không cam lòng! Trong lòng cậu nhất thời lộp bộp một cái, không phải là vẫn chưa hoàn thành đấy chứ?

"Xin mời toàn bộ tuyển thủ trở về chỗ ngồi!"

Trần Tuấn Vũ đi tuốt phía sau, hai tay chọc vào trong túi quần, đầu có chút rũ xuống, mặc dù như vậy Hạ Mạt vẫn có thể tinh tường trông thấy lông mày hắn đang nhíu lại.

"Số 8 không hoàn thành?" Lance ngậm ống hút hỏi.

Trương Lợi nói: "Xem bộ dáng là .."

"Trong 30 tuyển thủ chỉ có mình hắn là không đạt được 100% đúng không?"

"Ừm." Trương Lợi trả lời.

Lance quyệt miệng: "Trong nội tâm hắn nhất định rất hụt hẫng đi, hắn chính là quán quân năm thứ hai của năm ngoái a."

Hạ Mạt bỗng nhiên chen vào nói: "Mặc dù độ hoàn thành thấp hơn 100%, cũng không nhất định sẽ không có khả năng đoạt giải quán quân."

Lance nhìn cậu: "Làm sao? Cấp bậc cơ giáp của hắn rất cao? Có thể vượt qua cấp 3?"

Hạ Mạt không lên tiếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm sân thi đấu.

"Cơ giáp bên trong sân đã kiểm tra xong toàn bộ, chỉ trừ cơ giáp của quán quân lần trước Trần Tuấn Vũ! Điểm số cao nhất trước mắt vẫn là của tuyển thủ số 1!

Trong giải thi đấu này biểu hiện của Trần Tuấn Vũ rất thất thường, lúc nãy đi ra sắc mặt rất khó coi! Tiếp theo, chúng ta hãy tiến hành kiểm tra đo lường với cơ giáp của hắn!"

Cơ giáp vẫn chưa xong được ôm vào trong máy kiểm tra.

Trong lúc mọi người không ôm một chút mong đợi nào, thanh âm máy móc lại một lần nữa vang lên: "Tuyển thủ số 8, độ hoàn thành cơ giáp: 95%, cấp bậc 5, tổng điểm 77.5 phân!"

Hiện trường trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ngay sau đó là tiếng hoan hô càng ngày càng to!

"Cơ giáp cấp 5! Lại là cơ giáp cấp 5! Đây là cao cấp chế tạo sư! Chính là cao cấp chế tạo sư thật sự!"

"Trần Tuấn Vũ! Trần đại thần! Trần soái ca! Tiểu nhân ra 1 tỉ 5 ngàn vạn mua cơ giáp cấp 5 của ngài có được hay không!"

"Đầu óc bị nước vào ah! Cơ giáp cao cấp là vô giá!"

"Còn muốn người khác sống hay không a?"

"..."

Người chủ trì nhất thời nghẹn ngào đã lấy lại được tinh thần, hắn hít sâu một hơi, thét to: "Người trong nghề vừa ra tay là biết ngay! Tuyển thủ số 8 không hổ là quán quân lần trước! Lại có thể chế tạo ra cơ giáp cấp 5 dưới con mắt của hơn 1 vạn người tại hiện trường!

Cơ giáp cấp 5! Theo tôi được biết, tuyển thủ Trần Tuấn Vũ đã lấy được danh hiệu cao cấp chế tạo sư vào hai năm trước đây!

Thế nhưng chưa từng lộ ra kỹ năng chế tạo cơ giáp sao siêu tuyệt đỉnh của hắn! Hôm nay, người xem ở hiện trường rốt cục đã có thể mở rộng tầm mắt!"

Sau một hồi tán thưởng dài, người chủ trì bỗng nhiên ho nhẹ hai tiếng, ngưng trọng nói: "Hiện tại, tôi tuyên bố giải thi đấu chế tạo cơ giáp lần thứ 79 của học viện quân sự Exxon, trường đua năm thứ ba, quán quân, tuyển thủ số 8 Trần Tuấn Vũ!"

Việc có cơ giáp cấp 5 sinh ra đã đem không khí đẩy đến đỉnh phong, nếu so sánh thì trận đấu của năm thứ hai muốn khen cũng chẳng có gì để khen.

Hạ Mạt luôn luôn để ý đến Trần Tuấn Vũ, cậu phát hiện Trần Tuấn Vũ tựa hồ cũng không thỏa mãn đối với kết quả này! Sau khi tranh tài xong thì rời khỏi hội trường theo cửa phía bắc.

Nếu như nói lúc trước Hạ Mạt còn có nghi vấn đối với thực lực của Trần Tuấn Vũ thì bây giờ cậu đã có thể hoàn toàn khẳng định thực lực của Trần Tuấn Vũ, hơn nữa vô cùng nóng lòng muốn nhét hắn vào trong đoàn đội của Randall.

Cậu do dự mình có nên đi theo phía sau hay không, đúng lúc này, cậu nhìn thấy Laurent cùng Tống Tu ngồi cách đó không xa bỗng đứng dậy, hơn nữa hướng rời đi chính là thông đạo phía bắc!

Đáng chết!

Hạ Mạt nắm chặt nắm đấm, nhất định không thể làm cho bọn họ đắc thủ! Cậu lập tức nói với Randall: "Điện hạ, có thể theo em ra ngoài một chuyến không?"

Randall khẽ vuốt cằm.

Lance thấy thế, vội hỏi: "Các cậu đi đâu thế?"

Hạ Mạt nhìn thấy y, lập tức nảy ra một kế, trực tiếp kéo Lance đứng dậy "Theo tớ ra ngoài gặp một người."

Lance kêu "Ah ah" mấy cái, nói: "Lớn mật! Bổn cung còn chưa xem xong trận đấu!"

"Tí nữa xem quay lại cũng giống nhau!"

Hạ Mạt lôi người ra khỏi sân thi đấu, trên đường đi âm thanh ồn ào của Lance vẫn không dừng lại.

Ba nhóm đều cùng ra ngoài sân thi đấu theo một đường, ngoài sân cực kỳ quạnh quẽ, trên quảng trường rộng lớn chỉ có vài bóng người quạnh quẽ, vô cùng tiêu điều, mà ngay cả cá độ chi thần Trương đại gia cũng thu quán rồi.

Hạ Mạt nhanh chóng nhìn lướt qua tất cả mọi người, rất nhanh liền khóa chặt bóng lưng của Laurent cùng Tống Tu! Cậu nhìn theo hướng của hai người, quả nhiên là Trần Tuấn Vũ!

Nói giỡn? Cậu làm sao có thể chắp tay nhường lại người lợi hại như vậy! Phải biết trong tay bọn họ có vương bài — Lance điện hạ!

Laurent cùng Tống Tu đi theo Trần Tuấn Vũ hơn 10m.

Tống Tu nhẹ nói: "Đại nhân, lúc trước chúng ta đã từng bởi vì Hạ Mạt mà nổi lên xung đột với hắn! Hiện tại nếu muốn kết giao, chỉ sợ rất khó khăn."

"Có cách nào không? Làm sao có thể buông tha chế tạo sư có thể tạo ra cơ giáp cấp 5 đơn giản như vậy.

Huống chi nếu như đúng như ta đoán, Randall cũng sẽ tìm cơ hội liên hệ với Trần Tuấn Vũ! Nếu như bị bọn họ nhanh chân đến trước thì phiền toái."

"Đại nhân nói đúng lắm! Không biết đại nhân có lý do tốt gì để thuyết phục hắn?"

"Lý do?" Laurent có phần do dự, nói thật, gã đã sớm tìm hiểu về 3 chế tạo sư đứng đầu trường Exxon.

Thế nhưng dựa theo những tin tức mà gã có được, gã còn biết ít về sở thích của hai người năm bốn, còn cái tên Trần Tuấn Vũ này thì tính tình quái gở, cổ quái, muốn nói đến lý do để thuyết phục hắn trở thành người của phái Nội các thì thực sự khó khăn.

Tống Tu nói: "Đại nhân! Còn nhớ rõ ngài đã từng vì Hạ Mạt mà phát sinh xung đột với hắn, hay lấy đó làm cơ hội đột phá."

Tròng mắt Laurent chuyển một vòng: "Thái độ của hắn lúc ấy vô cùng mịt mờ, ta không rõ hắn là thích Hạ Mạt, hay là..."

"Thái độ mơ hồ cũng có biện pháp để đối phó với thái độ mơ hồ."

"Thật sao?”

"Đến lúc đó ngài chỉ cần..."

Trần Tuấn Vũ một đường đi về phía ký túc xá, lúc đang đi trên đường nhỏ thì chợt nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn người tới, chợt cảm thấy không thú vị.

"Trần Tuấn Vũ học trưởng! Tại hạ Laurent."

"Tôi biết." Trần Tuấn Vũ chọc hai tay vào túi quần, vẻ mặt nhạt nhẽo.

"Vừa rồi xem qua trận đấu của hoạc trưởng làm tại hạ khâm phục không thôi." Laurent vừa nói, vừa chú ý tới nét mặt của đối phương, thấy hắn thủy chung vẫn cười không kịp mắt, lập tức áp dụng phương án A: "Lúc trước từng bởi vì Hạ Mạt mà có chút hiểu lầm với học trưởng, lúc này kẻ hèn này trịnh trọng nói xin lỗi, mong học trưởng không để ý."

Trần Tuấn Vũ lúc này mới mắt nhìn thẳng gã: "Cậu thích Hạ Mạt?"

Laurent thấy hắn đã có phản ứng, lập tức đánh thái cực: "Nói tiếp thì thật hổ thẹn! Bởi vì cái gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình… Tiếc cho tình cảm chân thành của tôi ah."

"Nói như thế nào?"

Laurent ra vẻ cảnh giác nhìn xung quanh, "Học trưởng hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ là Hạ Mạt..."

"Tạm thời xem như thế đi."

"Ai, học trưởng nếu là thích Hạ Mạt, tôi khuyên ngài vẫn nên buông tay đi."

"Tại sao?"

"Hạ Mạt, Hạ Mạt đã có người thích a! Cho nên mới quả quyết cự tuyệt sự theo đuổi của tôi như thế." Laurent lặng lẽ quan sát Trần Tuấn Vũ.

Trần Tuấn Vũ quả thật có phản ứng, cũng không phải uể oải ghen ghét như trong dự đoán của gã, mà là nhướng mi, nét mặt có chút nghiền ngẫm.

Cái này có ý gì? Chẳng lẽ hắn không thích Hạ Mạt?

"Người trong lòng của hắn là ai?"

Laurent trong lúc nhất thời sờ không trúng ý của hắn, vì vậy ra vẻ chần chờ không có trả lời ngay.

Trần Tuấn Vũ thấy thế, hơi có vẻ vô lại cười cười: "Không nói cũng không còn chuyện gì để nói tiếp cả… Tạm biệt."

"Ài! Đợi đã nào...! Đợi đã nào...!" Laurent nhanh bước đuổi theo: "Cũng không phải tôi không muốn nói, mà là... Người hắn thích có thân phận rất cao, là hoàng tộc."

Trần Tuấn Vũ nhíu mày lại.

Laurent thấy Trần Tuấn Vũ phản ứng khác thường, chợt cảm thấy có hi vọng!

Trần Tuấn Vũ hơi nhíu mày lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Randall trong công viên hôm đó, đột nhiên gặp minh bạch: Thì ra Randall cùng Hạ Mạt lại có chuyện như vậy, thế nhưng Hạ Mạt này chính là Beta, bọn họ có thể ở cùng nhau?

Laurent nhìn sắc mặt của hắn thay đổi, nhỏ giọng phỏng đoán: "Học trưởng! Em phản ứng này của ngài, hẳn là ngài thật sự thích Hạ Mạt?"

Trần Tuấn Vũ thần sắc không rõ nhìn gã một cái, không trả lời: "Tôi cần phải trở về."

Đùa giỡn đều diễn đến phần này rồi! Laurent làm sao có thể đơn giản thả hắn đi, vội vàng đuổi theo: "Học trưởng! Tin tưởng ngài cũng đã nhìn ra, tôi thành tâm thành ý muốn kết giao với ngài.