Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 86:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mạt cổ co rụt lại, lời nói của Trương Lợi rất đúng, đời trước Laurent chính là dùng biện pháp này để đối phó với Hoàng đảng.

"Tớ, tớ nên làm gì bây giờ?"

"Mặc kệ cậu ở đâu thì cũng không được đi một mình! Mặt khác, papa của cậu cũng cần người bảo vệ."

"Ah?" Nếu như chỉ là chính mình gặp nguy hiểm, cậu còn có thể tiếp nhận; thế nhưng một khi liên lụy đến người nhà, Hạ Mạt liền không khỏi lo lắng, "Papa tớ..."

Randall ngồi ở trên ghế sofa bỗng nhiên nói: "Ta sẽ tìm người bảo vệ ngài ấy."

"Tiệm tạp hóa..."

"Ta cũng sẽ xử lý tốt! Thế nhưng, em phải thông báo cho thúc thúc, tuyệt đối không được đi ra ngoài một mình."

"Được." Hạ Mạt chậm rãi nắm chặt ly: "Sau khi trở về phòng em sẽ noi cho ba biết."

Tối hôm đó, sau khi nói chuyện với Ngọc Chương, Hạ Mạt vậy mà mất ngủ, cậu luôn nghĩ papa lẻ loi một mình ở trong tiểu khu, nhất định sẽ vừa cô đơn vừa sợ hãi.

Lăn lộn khó ngủ.

Cậu mở ra quang não, nhìn chằm chằm ảnh chân dung của Randall trong danh sách, chần chờ thật lâu mới ấn xuống nút gọi video.

Đề nghị video chỉ vang lên một tiếng liền được kết nối.

Hạ Mạt co lại ở trong chăn, chỉ lộ ra đầu ở bên ngoài.

Bên trong hình chiếu, Randall vừa mới cởϊ áσ khoác, áo sơ mi trắng đã cởi ra hai cái cúc! Hạ Mạt bắt buộc chính mình dịch chuyển ánh mắt, cảm giác bàng hoàng luống cuống biến mất không ít

Randall ngồi ở đầu giường, tư thế rất tùy ý, lại gợi cảm anh tuấn giận muốn chết, hắn hơi ngẩng đầu, con mắt màu lam lạnh lùng bởi vì ánh sáng mà trở nên thâm thúy khác thường: "Ngủ không được?"

"Làm sao anh biết?"

Randall nhẹ nhàng mà câu khóe miệng một chút, không trực tiếp trả lời cậu, mà là hỏi: "Lo lắng papa của em?"

"Ba dù sao cũng chỉ có một người..."

Randall trầm ngâm một lát, "Thúc thúc ôn nhu thiện lương, tuấn tú bất phàm, em không nghĩ đến chuyện tìm cha?"

"Tìm cha cho em?"

Ngay khi câu hỏi ra khỏi miệng thì Hạ Mạt cũng đã rõ ràng ý nghĩ của hắn. Nói thật, trong lòng của cậu cũng không bài xích chuyện này, thực sự không đem nó để ở trong lòng, trong tiềm thức của cậu vẫn cho rằng papa có cậu là đủ rồi, nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy.

Cậu mấp máy môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Em lại không giúp đỡ được cái gì."

"Làm sao sẽ giúp không được gì?" Randall nhìn người bên trong hình chiếu co người trong chăn, nhẹ nói: "Em đã từng nhắc đến chuyện này với thúc thúc chưa?"

"Không có."

"Nếu không có, vậy thúc thúc rất có thể cho rằng em bài xích bố dượng, cho nên mới... Theo ta được biết, tình cảm của papa và cha em cũng không hài hòa, em có nghĩ đến cảm thụ của một Omega một mình một phòng trong suốt những năm qua sao?"

"Em..." Hạ Mạt chấn động trong lòng, xấu hổ rũ mí mắt xuống.

Làm sao cậu lại không biết?

Đời trước sau khi mất đi đứa nhỏ, thân thể dần dần khôi phục, mỗi lần đến kỳ sinh lý cũng khó khăn muốn chết! Cậu từng đề nghị kết hôn với Laurent mấy lần, nhưng mà người đàn ông kia luôn lấy lý do nghiệp lớn chưa thành để từ chối.

Cậu lúc đó thật đúng là ngây thơ, vậy mà thật sự tin tưởng những lời nói như vậy! Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, lời nói cử chỉ của Laurent trăm ngàn chỗ hở, cũng chỉ có người bị vây ở trong cái gọi là tình yêu như cậu mới tin tưởng.

Thứ khắc sâu nhất trong trí nhớ đời trước của cậu, không có gì hơn là cái đêm ôn nhu triền miên cùng Randall kia, cùng với l*иg giam lạnh lẽo ẩm ướt nhốt cậu hơn một năm...

Nhớ tới chuyện cũ, cảm xúc của Hạ Mạt trầm xuống.

Sau khi Randall nhìn lông mi xinh đẹp của cậu nửa ngày, khẽ xin lỗi: "Lời nói của ta quá nặng đi, thật ra..."

"Không, lời của anh rất đúng, đúng vô cùng! Là em cân nhắc không chu đáo." Hạ Mạt ngẩng đầu cười cười, cho dù ngọn đèn lờ mờ nhưng vẫn có thể trông thấy nước mắt trên khóe mắt của cậu.

Randall dừng một chút: "Hiện tại bổ cứu cũng không muộn! Có lẽ em có thể lộ ra ý nghĩ em muốn một người cha của em một chút."

"Có thể chứ?"

"Đương nhiên."

Hạ Mạt chần chừ: "Cần em giúp papa em xét không?"

"Cái này..." Randall nhẹ nhàng mà nở nụ cười: "Ta ngược lại có một người vô cùng tốt."

Ngày kế tiếp.

Cuộc đối thoại của Hạ Mạt với Laurent kia được đăng lên mạng, lập tức vang lên một tiếng vọng cực lớn, đoàn đội lấy đám fan não tàn của Hạ Mạt chém cho Laurent thương tích đầy mình!

Cũng có người lấy nick ảo đến trang cá nhân của Laurent điên cuồng phun một hồi! Để ứng phó dư luận đang chỉ nghiêng về một bên, Laurent thật sự là tâm lực lao lực quá độ, tạm thời không lấy ra được thời gian đối phó với Hạ Mạt.

Như vậy làm cho Hạ Mạt có một chút thời gian thanh nhàn tự tại! Không dễ dàng đến thứ sáu, Hạ Mạt rốt cục có thời gian về nhà trao đổi tình cảm với papa.

Để chuẩn bị thức ăn ngon cho Hạ Mạt, Ngọc Chương đặc biệt đóng cửa sớm hai giờ

Lúc này đúng là 7:00 tối, trong phòng ăn lóe lên ánh đèn ấm áp.

Hai cha con vây quanh bàn ăn nho nhỏ, trên mặt bàn có rất nhiều món ăn tinh xảo, màu sắc ánh sáng, mùi thơm mê người, khiến người ta miệng ăn liên tục.

Xuyên thấu qua khói trắng lượn lờ mà nhìn người đối diện, Hạ Mạt không thể không lại một lần nữa cảm khái ở trong lòng: Papa thật sự là thập toàn thập mỹ thật là hảo nam nhân a, ai có thể cưới được hắn, quả thực là thiên đại phúc khí!

Ngọc Chương giương mắt liền nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Hạ Mạt, không khỏi dùng chiếc đũa gõ gõ chén của cậu: "Nhìn chằm chằm papa làm gì đó?"

"Không, không phải." Hạ Mạt lấy lại tinh thần, đỏ mặt ăn hết một miệng lớn thức ăn, suy nghĩ nên nhắc đến đề tài ba dượng này như thế nào.

Ngọc Chương nhìn thấy cậu mất hồn mất vía, trêu chọc: "Nghĩ tới Randall điện hạ của con?"

"Papa nói cái gì đó?" Hạ Mạt gắp một miếng thịt kho tàu cho hắn: "Ngăn chặn miệng của ba."

Ngọc Chương cười híp mắt ăn.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm Ngọc Chương… Buồn buồn bới cơm! Sau một lúc lâu mới nói: "Papa! Ba có nhớ Hưng thành không? Nhớ những người kia."

Động tác Ngọc Chương dừng lại, ngẩng đầu, giữa mi tâm cơ hồ có thể thấy dược nếp uốn "Tại sao đột nhiên lại nhắc đến hắn?"

Hạ Mạt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không tổ chức tốt ngôn ngữ.

Ngọc Chương thấy thế, chỉ cho là cậu là tưởng niệm Hạ Khoa, tuy nói trong nội tâm ít nhiều có chút không vui, thế nhưng Hạ Khoa tốt xấu là phụ thân của hài tử, hài tử muốn lão tử là tại chuyện vô cùng bình thường.

Nghĩ đến đây, hắn để đũa xuống, thở dài một hơi: "Nếu như con nhớ cha! Vậy thì chờ đến ngày nhỉ, chúng ta trở về nhìn xem là được..."

"Papa! Ngài hiểu lầm." Hạ Mạt liền vội vàng nói: "Làm sao con lại nhớ ông ấy? Con chẳng qua là cảm thấy, cảm thấy..."

Nghe thấy lời nói của Hạ Mạt! Ngọc Chương bỗng dưng thở dài một hơi, hắn lại hỏi: "Cảm thấy cái gì?"

"Papa có cô đơn không?"

"Cô đơn? Đứa nhỏ ngốc! Hôm nay con nói chuyện làm cho papa càng ngày càng không hiểu..."

"Papa có từng nghĩ sẽ tìm cho con một người cha khác không?"

"Cái gì?" Ngọc Chương lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm Hạ Mạt, ý đồ nhìn ra tính toán trong đó.

Chẳng lẽ Mạt Mạt lo lắng có những người khác phân tán quan tâm cùng với yêu của mình đối với nó?

Xem nét mặt của Ngọc Chương, Hạ Mạt đã biết rõ hắn nghĩ sai, vì vậy liền vội vàng nói: "Con không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy có lẽ người nên tìm một đối tượng thích hợp, bằng không, bằng không người luôn ở một mình, con cũng lo lắng."

Ngọc Chương không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm Hạ Mạt không chớp mắt như trước.

Hạ Mạt bị hắn nhìn xấu hổ muốn chết, dứt khoát dời băng ghế đến bên cạnh hắn, ôm cánh tay của hắn làm nũng: "Papa! Lời con nói đều là thật lòng! Tuổi của người cũng không nhỏ nhưng đến bây giờ vẫn một mình, cũng chưa thấy ngài thích người nào.

Hiện tại con còn có thể ở cùng với ba hai ngày mỗi tuần, thế nhưng chờ đến khi con kết hôn thì người làm sao bây giờ?"

Ngọc Chương trầm mặc vài phút đồng hồ, mới cầm chặt tay của cậu nói khẽ: "Vấn đề con nói., ta có cân nhắc qua chỉ là..."

Hắn ra vẻ nhẹ nhõm cười cười: "Không phải là do vẫn không có người hợp mắt sao?"

"Nói cách khác chỉ cần gặp được người thì sẽ cùng với hắn đúng không?"

"Gặp được thì đương nhiên sẽ quý trọng."

Hạ Mạt nhất kích động, lập tức nói: "Randall điện hạ nói hắn có một người thích hợp."

"Còn có người thích hợp, cứ làm như ta đang sốt sắng lắm ý." Hắn hơi đỏ mặt hỏi: "Ai vậy?"

"Nguyên soái của Lahu tinh cầu - Vị Chinh."

Cái tên Vị Chinh này, người trên tinh cầu Lahu không ai không biết! Vị Chinh năm nay 43 tuổi, năm trước mới được sắc phong là đại nguyên soái của Lahu tinh cầu, bởi vì thủ đoạn ngoan lệ, khát máu hiếu chiến nên được gọi là "Sát Thần", là một nhân vật mà ngày cả Hắc Vương tinh đều phải kiêng kỵ.
« Chương TrướcChương Tiếp »