Chương 83:

Trương Lợi hỏi: "Tối hôm nay tiến hành huấn luyện điều khiển tinh thần lực?"

"Ừm." Hạ Mạt gật đầu: "Sư phụ đã liên hệ với người quản lý câu lạc bộ, ước định phòng số 9 chính là phòng chuyên dụng của tớ."

"Chậc chậc, mặt mũi lớn thật là tốt." Trương Lợi mở ra quang não xem ngày, "Còn nửa tháng nữa chính là giải thi đấu chế tạo cơ giáp , dựa theo hình thức thi đấu thường ngày, lấy được danh hiệu thứ nhất không phải là vấn đề. Thế nhưng hiển nhiên mục tiêu của chúng ta không phải là cái này."

"Hả?" Hạ Mạt ngẩng đầu.

"Một cơ giáp chế tạo sư ưu tú chân chính không phải chỉ có như thế, không chỉ đơn giản như ẩn nấp ở đằng sau chiến sĩ cơ giáp mà thôi." Trương Lợi cười như một con hồ ly thiếu đánh, "Còn phải có bản lĩnh lấy một địch vạn."

Lấy một địch vạn?

Hạ Mạt yên lặng ăn canh, nội tâm điên cuồng chửi bậy: Đậu xanh rau má ngươi cho rằng ta là kim bài tuyển thủ tài năng tinh thông thập loại sao? !

"Làm sao, không tin?"

"Không có." Hạ Mạt ngượng ngùng trả lời, ai dám biện luận với tên độc miệng? Đây không phải tìm tai vạ sao?

"Nếu không tí nữa cậu thương lượng với Diệp đại sư, làm cho hắn tự thân xuất mã, chơi đùa với Trần Khiết một chút?"

"Ah?" Mặc dù sưu phụ vô cùng tốt với cậu thế nhưng thi đấu gì gì đó chắc không được đi! Nếu sư phó xảy ra ngoài ý muốn gì thì cậu làm sao ăn nói với nhân dân cả nước?

Trương Lợi thấy cậu không tiếp lời, cũng không lại chủ động nhắc tới chuyện này.

Hạ Mạt vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy đi qua, ai biết chờ đám người bọn họ đi vào phòng số 9 của câu lạc bộ, Trương Lợi vậy mà sẽ không hề có điềm báo trước phóng thích ra cơ giáp loại nhẹ vũ trang đầy đủ công kích Diệp Vĩ, pháo laser đỏ ngầu, ứng hỏa diễm bén nhọn, nhiều lần thẳng quét mặt Diệp Vĩ!

Diệp Vĩ có vẻ nhỏ bé và yếu ớt khi đối mặt với cơ giáp cao 5 mét, đối mặt với công kích như mưa gió bão táp, hắn chỉ có thể khó khăn tránh thoát!

Tập kích đột nhiên xuất hiện làm Hạ Mạt than nhẹ một cái!

Chờ cậu kịp phản ứng, lập tức bắt lấy Randall, "Cái này cái này, Trương Lợi đang làm gì đó? ! Tranh thủ thời gian ngăn cản hắn!"

Đừng để vì con hồ ly này mà làm cho thầy của cậu có ý kiến với cậu ah!

Lại không nghĩ đến trong hiện trường chỉ có một mình cậu sốt ruột, Randall, Lance, Trần Khiết thậm chí là Vu Triết đều có chút hăng hái làm người xem, vậy mà hoàn toàn không để loại trình độ công kích này ở trong lòng!

Randall vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhẹ nói: "Hãy chờ xem. Diệp đại sư cũng là có ý cho em hiểu rõ năng lực của cơ giáp sư cho nên mới không đánh bại Trương Lợi ngay"

Lời nói này làm cho Hạ Mạt như lọt vào trong sương mù.

Dựa theo ý tứ của Randall, Trương Lợi đang điều khiển cơ giáp vốn không phải là đối thủ của Diệp Vĩ ?

Cậu chuyển ánh mắt đến trong sân, Diệp Vĩ linh hoạt và xảo diệu hóa giải công kích, giống như tất cả thế công của Trương Lợi đều rơi ở trên bông vải, mặc dù chiêu thức lại ác liệt, vũ khí lại bá đạo, cũng không thể thương tổn hắn mảy may!

Hạ Mạt hình như đã nhìn ra bí ẩn trong đó.

Trương Lợi chính là dùng pháo laser hàng thật giá thật, nhưng là súng laser này mỗi lần tới gần Diệp Vĩ, đều bị bỗng nhiên suy yếu đến cực hạn, chờ đến khi đánh lên vách tường, trên mặt đất, chỉ có thể lưu lại một vệt màu đen nhàn nhạt.

Uy lực của súng laser bao nhiêu cường hãn không cần nhiều lời, lấy một ví dụ đơn giản, một cái pháo laser có đường kính 5 phân đã có thể phá hủy cả một tòa cao ốc.

Thế nhưng tại sao pháo laser trước mặt hắn lại không khác gì với loại pháo dành cho trẻ con chơi?

Cậu tuyệt đối không tin tưởng Trương Lợi đang nhường, loại bỏ khả năng này, cũng chỉ có thể là do khi Trương Lợi phát động ra công kích thì Diệp Vĩ cũng đã nhìn thấu cấu tạo của laser cũng nhanh chóng làm được phân hủy ion?!

Không thể tưởng tượng nổi!

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Nếu như cơ giáp sư có thể làm được đến mức này, người bình thường làm sao có thể thương tổn được họ? Cho nên, Trương Lợi nói lấy một địch vạn cũng không phải nói ngoa?

Tiến công của Trương Lợi chỉ kéo dài 10 phút ngắn ngủi. Hắn dẫn đầu giơ cờ trắng chấm dứt lần khiêu chiến này, thu thâp cơ giáp vào trong nhẫn không gian, sau đó cúi người với Diệp Vĩ, ngưng trọng nói "Thật có lỗi" .

Diệp Vĩ khoát khoát tay, đại khái là rõ ràng dụng ý của hắn.

Trương Lợi đi về phía Hạ Mạt, bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Vũ khí đã hết sạch."

Hạ Mạt kinh ngạc không khép miệng được! Dưới loại công kích đơn phương này, Diệp Vĩ chỉ dùng hai chiêu tránh né và hóa giải liền làm cho Trương Lợi đạt tới cực hạn?

Nếu như Diệp Vĩ chủ động công kích, cậu không chút nghi ngờ Trương Lợi sẽ thua trong vòng một phút! Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu nhìn Diệp Vĩ càng ngày càng nóng bỏng!

Diệp Vĩ thản nhiên phủi phủi vạt áo xốc xếch, bình tĩnh đi tới, "Con nhìn ra những gì?"

Hạ Mạt nghĩ nghĩ, trả lời: "Nếu như cơ giáp sư chế tạo cơ giáp, như vậy nói ngược lại, cũng có thể hủy diệt cơ giáp."

Diệp Vĩ thoả mãn gật đầu: "Đúng vậy, chính là cái đạo lý này, vốn đang định chờ con học thêm nhiều kiến thức cơ bản thì mới nói cho con biết tin tức này, thế nhưng các bằng hữu của con đã không thể chờ nổi muốn nói cho con biết về tiềm lực của mình."

Hạ Mạt hàm súc sâu xa nhìn Trương Lợi.

Trương Lợi sờ sờ chóp mũi, yên lặng di chuyển ánh mắt.

"Con đã có cảm thụ tương đối trực quan về cơ giáp sư rồi, kế tiếp sẽ chính thức bắt đầu tiến hành huấn luyện." Diệp Vĩ nhìn về phía mấy người Randall, hòa nhã nói: "Năm vị xin tạm rời khỏi! Huấn luyện hoàn tất, ta sẽ đưa hắn trở về."

Randall nhìn Hạ Mạt, thấy Hạ Mạt gật đầu với hắn liền thấp giọng nói một câu, "Đi thôi."

Nói xong, dẫn đầu rời khỏi phòng huấn luyện, bốn người còn lại nhao nhao hộ tống hắn rời khỏi.

Trong phòng huấn luyện trống trải rất nhanh chỉ còn lại hai người Hạ Mạt và Diệp Vĩ.

"Sư phụ! Tiếp theo nên làm cái gì?"

Diệp Vĩ không nói chuyện, chỉ là cười với cậu, rồi sau đó đi đến bàn điều khiển đè xuống nút ấn màu đỏ, ngay sau đó Hạ Mạt đã nhìn thấy giữa gian phòng bay lên một cái trụ tròn có đường kính chừng nửa mét.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm mặt bàn.

Diệp Vĩ nói: "Đứng lên trên đi."

Hạ Mạt đứng lên trên mặt bàn hình trụ: "Sư phụ, thứ này..."

Lời còn chưa nói hết, Diệp Vĩ đã nói: "Trước nhắm mắt lại."

Hạ Mạt nghe theo.

"Ở bên trong số đông xúc giác tinh thần, tìm kiếm một cái mà con cho rằng dễ khống chế nhất."

Dễ dàng khống chế nhất?

Theo Hạ Mạt, xúc giác tinh thần không phải cái nào cũng thế? Làm sao lại có một sợi dễ dàng khống chế?

Thế nhưng những lời này cậu không dám nói với cơ giáp sư cấp quốc gia Diệp Vĩ, như vậy thì chắc có đạo lý riêng của nó. Vì vậy cậu mang tâm tình ôm thử một lần, phân biệt từng cái xúc giác tinh thần một.

Trong thức hải (biển ý thức) của Hạ Mạt, xúc giác tinh thần dày đặc hình thành nên một hải dương màu trắng, cậu cẩn thận phân biệt từng cái xúc giác một bên trong từng ngọn sóng màu trắng, nhưng mà bởi vì số lượng quá mức khổng lồ, mặc dù tốc độ mau đến thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như muốn bỏ biển.

Đúng lúc này, một giọng nam ôn nhu vang lên, "Buông tha tìm kiếm mù quáng, hãy dùng tâm cảm thụ nó, mỗi một cơ giáp sư đều có một sợi xúc giác tinh thần thuận theo nhất, con cũng không ngoại lệ, "

Hạ Mạt cảm thấy có phần ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy thanh âm của Diệp Vĩ khi đang ở trong trạng thái không cảm nhận dược những thứ xảy ra xung quanh, theo lý mà nói, khi cậu tiến vào thức hải thì mặc dù có thể dùng xúc giác để cảm nhận ngoại giới nhưng lại không thể sử dụng tai để nghe thấy thanh âm, nhưng mà Diệp Vĩ lại là ngoại lệ.

Cậu bắt buộc mình kiềm chế hiếu kỳ trong nội tâm, tĩnh tâm cảm thụ sợi xúc giác tinh thần mà Diệp Vĩ nói.

Xúc giác tính bằng đơn vị hàng nghìn, mỗi một đầu đều có bề ngoài hoàn toàn giống nhau, chỉ bằng bên ngoài thì cậu không thể nào phân biệt được cái nào là cái mà cậu muốn.

Bây giờ, cậu như đang đứng trong hải dương xúc giác tinh thần. Nhìn xung quanh, một mảnh trắng xóa, cậu không khỏi có phần luống cuống.

"Tĩnh hạ tâm, tâm vô bàng vụ mà nghĩ đến xúc giác tinh thần độc nhát vô nhị kia."

Thanh âm của Diệp Vĩ đúng lúc vang lên, Hạ Mạt bên trong thức hải nhanh chóng nắm chặt nắm đấm, lần nữa nhắm mắt lại.

Lúc này đây, cậu tựa hồ đã tiến vào trong cảnh giới sâu hơn cả thức hải.

Ngay từ đầu, nơi đó là đen thùi lùi một mảnh, giống như thời buổi sơ khai hỗn độn, cậu đứng ở giữa không trung, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh! Bỗng nhiên, xuất hiện một tia sáng màu xanh, điểm sáng kia đang nhảy lên xuống theo một biên độ nhỏ, xa xa nhìn lại, lại có chút ít đáng yêu.

Hạ Mạt vô ý thức đi về phía điểm sáng , đợi đến khi cậu đi đến gần, mới phát hiện ra đó là một sợi xúc giác màu trắng sữa chỉ dài có 10 cm!

Cậu cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn đây chính là xúc giác tinh thần, giống như có một thanh âm ở trong đầu nói cho cậu biết, đây chính là xúc giác tinh thần mà cậu muốn tìm kiếm.

Hạ Mạt lăng lăng nhìn chằm chằm sợi xúc giác kia.

Xúc giác đứng thẳng thân thể, phần đầu hơi to hơn các chỗ khác hơi nghiêng nghiêng, giống như đang ở dò xét Hạ Mạt.

Dò xét?

Chú ý tới dùng từ, Hạ Mạt không tự chủ cảm thấy buồn cười, tại sao cậu lại cho rằng một sợi xúc giác giống người? Còn không đợi cậu tự giễu xong, liền nghe một cái âm thanh cực kỳ nhỏ: "Ngươi đang cười nhạo ta sao?"

Dáng tươi cười im bặt lại, Hạ Mạt đề phòng nhìn chung quanh, hỗn độn một mảnh, trừ cậu ra căn bản không có người thứ hai.