Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 82:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Vĩ đứng lên, ghế lập tức biến mất, "Vấn đề của cháu rất đơn giản. Một, năng lực điều khiển tinh thần lực quá yếu; hai, giá trị cực hạn của xúc giác tinh thần quá thấp, tổng kết lại, chính là vấn đề về độ chính xác cùng chiều rộng."

"Vâng." Hạ Mạt hổ thẹn mà cúi thấp đầu, nói: "Vừa nãy cháu không thể phát hiện ra vấn đề của cơ giáp."

Diệp Vĩ ngửa đầu nhìn qua cơ giáp cấp hai cao lớn, từ tốn nói một câu: "Không phải cháu không phát hiện được mà là cơ giáp này toàn thân đều có vấn đề."

"Ah?" Nét mặt Hạ Mạt rất kinh ngạc, đây chính là cơ giáp cấp 2 a!

Đối với một tân sinh mà nói, có thể điều khiển cơ giáp cấp 2 đã là số ít! Trong tiềm thức của cậu cơ giáp cấp 2 đã là một tồn tại vô cùng cường hãn, nhưng ở trong mắt của Diệp Vĩ lại thành chỗ nào cũng có vấn đề?

Hạ Mạt ngượng ngùng sờ sờ đầu của mình, vì ý nghĩ của mình lúc nãy mà cảm thấy hổ thẹn.

Người ta chính là cơ giáp sư cấp quốc gia! Điều đó có nghĩa gì? ! Đó chính là trong số cơ giáp cấp S không nhiều lắm của cả tinh cầu này, có kiệt tác của Diệp Vĩ!

Diệp Vĩ chú ý tới nét mặt của Hạ Mạt, cười cười, nói: "Hạ Mạt, có chuyện ta muốn hỏi ý kiến của cháu, chỉ là không biết ta nói vậy có đường đột hay không."

"Diệp đại sư cứ việc phân phó.”

"Phân phó thì không đến nỗi! Ta chỉ là muốn cháu làm đồ đệ của ta."

Hạ Mạt: "..." Ai nha má ơi! Rốt cục nói đến trọng điểm, ngài không biết ta đã đợi những lời này bao lâu đâu!

Diệp Vĩ thấy Hạ Mạt ngây ngốc không nói lời nào, nhân tiện nói: "Cần thời gian cân nhắc sao?"

Lance nghe thấy lời này, trong nội tâm vô cùng sốt ruột!

Chậc!

Còn cần thời gian cân nhắc? !

Trực tiếp đã đồng ý a hoàng tẩu! Loại bánh rớt từ trên trời xuống này đâu phải ai cũng có cơ hội gặp được, hoàng tẩu còn muốn như thế nào nữa? !

Y vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Hạ Mạt, chỉ hận không thể lập tức tiến lên đè đầu Hạ Mạt xuống đập đầu ba cái!

Hiệu trưởng Frank cũng mừng rỡ khác thường.

Chao ôi!

Từ khi Diệp Vĩ trở thành cơ giáp sư cấp quốc gia, hắn liền được mời trở lại trở thành hiệu trưởng danh dự của Exxon, tuy nói dính dáng đến hai chữ "Hiệu trưởng", nhưng mà vị hiệu trưởng danh dự này lại không có mối quan hệ chặt chẽ với trường học, nói một cách khác, hiệu trưởng danh dự có thể tùy thời vung tay từ bỏ!

Frank sớm đã muốn Diệp Vĩ chọn ra một đệ tử chân truyền từ trong số đông những học sinh của Exxon, từ nay về sau củng cố quan hệ giữa Diệp Vĩ và Exxon!

Thế nhưng vấn đề ở chỗ Diệp đại sư người ta chướng mắt ah! Cho dù là Trần Tuấn Vũ đã từng nhiều lần đẫn dắt đoàn đội của trường đoạt được thành tích khiến người phải kiêu ngạo cũng bị hắn không chút do dự đẩy ra ngoài cửa!

Hôm nay, đối mặt với một tân sinh năm nhất ngay cả cơ giáp sư cấp 1 cũng không phải, hắn vậy mà chủ động đề nghị người khác làm đồ đệ của hắn?

Bởi vậy có thể thấy được Diệp Vĩ hài lòng Hạ Mạt đến mức nào! Frank vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm Hạ Mạt, sợ cái mồm nhỏ nhắn kia nói ra chữ "Không"!

Hạ Mạt nheo mắt lại cười cười, ra vẻ khiêm tốn nói: "Cấp bậc của cháu thấp như vậy, nếu như ngài thu cháu làm đệ tử, liệu các bạn học có thấy không công bằng hay không."

Diệp Vĩ không để ý chút nào vung tay: "Bọn họ muốn thì cứ nói đi, ta không quan tâm."

"Cái kia..." Hạ Mạt bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, cúi đầu chín mươi độ, "Sư phụ xin nhận một cái cúi đầu của đồ nhi!"

Boss lớn trong truyền thuyết của câu lạc bộ chế tạo cơ giáp vừa mới đến liền nghe thấy âm thanh của Hạ Mạt, hắn sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn theo phương hướng Hạ Mạt cúi đầu, bỗng nhiên lệ rơi: Đậu xanh rau má, ta ra sức cầu tên này hơn mười năm mà hắn vẫn không thu ta, cái tên thái điểu (người mới) như ngươi lại có thể làm cho ông ta nhận! Ông trời ơi! Ngươi đối đãi ta bất công!

...

Tin tức Hạ Mạt bái Diệp Vĩ làm sư được lan truyền nhanh chóng, lập tức hòa tan những chuyện xấu tình tay ba kia.

Làm nhân vật vẫn thủy chung đứng ở trung tâm của các đề tài hot gần đây, Hạ Mạt khó tránh khỏi gặp được một chút phần tử cực đoan bôi đen. Thế nhưng lần này có chút kỳ quái, hướng gió của dư luận lại nghiêng về hướng cậu, mà ngay cả nhóm hắc tử vãn luôn nhảy nhót trên diễn đàn cũng có dấu hiệu chuyển fan.

Trên mạng có người thân thiết xưng hô Hạ Mạt là "Tàn đại", "Tàn" tức "Nửa tàn phế" , "đại" là tôn xưng.

Cái tước hiệu này vừa xuất hiện, lập tức đập phát chết luôn 110!

Mọi người nhao nhao bày tỏ "Tàn đại" quả là một từ có nội hàm sâu sắc, khiến người tỉnh ngộ! Đã có thể nói rõ Hạ Mạt thân tàn chí kiên, quyết chí tự cường, lại có thể thể hiện thái độ muốn quỳ bái của quần thần đối với cậu!

Thật sự là cực tốt!

Lần đầu tiên Hạ Mạt nghe nói đến tên hiệu này là lúc cậu đang ở trong thư viện.

Lúc ấy Randall, Lance còn có cậu đều đang tự học.

Lance chợt phát ra một hồi cuồng tiếu, tiếng cười kia càng ngày càng mãnh liệt, căn bản liền ngăn không được!

Chú ý thấy người xung quanh đang không ngừng nhìn về phía bên này, có người còn có chút nhíu mày, tựa hồ bất mãn trong lòng, lại ngại với thân phận của bọn họ nên không dám nói trắng ra.

Hạ Mạt vội vàng kéo kéo quần áo của Lance, "Làm gì đó? Nhỏ giọng dùm một chút, ảnh hưởng đến người khác."

Randall cũng ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt có chút hơi không đồng ý.

Lance vội vàng dùng tay che miệng, nhưng dù cho như thế cũng không thể ức chế tiếng cười tràn ra, y đặt quang não vào giữa ba người, "Các người tự nhìn xem đi, cười chết bổn cung rồi! Ha ha ha! Những người này thật là có tài!"

Hạ Mạt cùng Randall liếc nhau, nhìn về phía hình chiếu, chỉ thấy chính giữa màn hình là hai chữ đỏ tươi "Tàn đại".

Tàn đại? Đây là cái trò gì?

Hạ Mạt nhẫn nại tính tình nhìn xuống dưới, càng xem sắc mặt càng cổ quái, mà ngay cả Randall cũng nhịn không được khóe miệng co giật.

"Ha ha ha! Như thế nào? Thú vị chứ? Xem! Cả hoàng huynh đều cười! Các cậu còn nói tớ?"

Hạ Mạt mím môi thu hồi ánh mắt, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: "Nếu như bọn họ cuối cùng phát hiện tớ không phải nửa tàn phế, thì liệu có thất vọng hay không?"

Lance cười đến càng vui vẻ hơn: "Làm sao cậu lại nói như thế được? Dựa theo sức mạnh nhiệt tình này của bọn họ, cậu dám nói mình không phải là nửa tàn phế sao? Ha ha ha ha!"

"..." Hạ Mạt nhìn Randall, lặng yên nói: Buồn cười ở chỗ nào chứ?

Khóe miệng Randall co giật một chút, hắn thấp giọng nói: "Ta đi nhà vệ sinh." Ngay sau đó nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, tốc độ của hắn thật nhanh, nhưng mà Hạ Mạt vẫn chú ý tới, hắn đang nén cười!

Phủ nội các tổng lý Thư phòng.

Nam tử trung niên ngồi trên ghế dựa, mày rậm có chút nhíu lên, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm thanh niên tóc nâu trong hình chiếu ba chiều, thanh âm lạnh lẽo, gần như nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi mới vừa nói, Diệp Vĩ thu hắn làm đồ đệ?"

"Ừm." Laurent gục đầu xuống, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, hai cánh tay thẳng tắp rũ xuống thể bên cạnh, có vẻ hết sức cẩn thận.

"Phế vật!" Locke phẫn nộ, vung tay lên, pho tượng màu vàng óng đặt trên bàn bỗng nhiên bị rơi xuống đất, phát ra tiếng va đập chói tai.

Thân thể căng thẳng của Laurent bởi vì vậy mà run rẩy một cái.

"Diệp Vĩ là Hoàng đảng, hắn trở thành đồ đệ của Diệp Vĩ chẳng phải có nghĩa là không thể trở thành người của chúng ta sao! Hắn không phải thích nam nhân sao?

Randall căn bản chính là cái mặt liệt băng côn! Chẳng lẽ mày ngay cả sức hấp dẫn làm cho hắn di tình biệt luyến cũng không có?"

Laurent cúi đầu, trầm mặc không nói.

"Mà thôi mà thôi." Locke khoát khoát tay, hơi có vẻ mệt mỏi vuốt ve mi tâm, "Mày đi thử một lần nữa, nếu như hắn vẫn không thức thời, như vậy..."

Laurent ngẩng đầu.

Locke cười khinh miệt, "Thì nghĩ biện pháp đoạn tuyệt niệm tưởng của hắn với Randall."

"Ý của phụ thân là..."

"Sở dĩ đến bây giờ hắn vẫn ôm chờ mong với Randall chỉ là do hắn cùng Randall một tên chưa gả một tên chưa lập gia đình, Randall chúng ta không động được chẳng lẽ muốn đánh động Hạ Mạt còn không dễ dàng?"

"Ngài là nói..."

"Ha ha... Con ngoan của ta, con nhất định rõ ràng ý của phụ thân."

"Ừm."

Từ khi Hạ Mạt trở thành đồ đệ của Diệp Vĩ, trong trường học không còn xuất hiện lão sưu và đồng học khó dễ cậu nữa, cậu giống như chỉ trong vòng một đêm đã từ bạch liên hoa mọi người bắt nạt thành con mãnh thú và dòng nước lũ, tránh còn không kịp.

Thế nhưng tình huống lại ngược lại, cậu ở trên mạng có được một đoàn miến cực kỳ nhiệt tình, những miến này tự xưng là "Fan não tàn", đã thành lập ra cả một trang web để đăng tải những hoạt động hàng ngày của "Tàn đại".

Ngày trang web thành lập đã lập tức chiếm được danh hiệu thứ nhất của bảng chủ đề, cũng được tiến vào hàng ngũ mười đại trang web cá nhân của Lahu tinh cầu vào ngay ngày hôm sau.

Hạ Mạt cũng không quá quan tâm đến mấy thứ này, cậu bây giờ đang tập trung tinh thần để nâng cao kỹ năng chế tạo cơ giáp!

Dưới sự an bài của Diệp Vĩ, Hạ Mạt chẳng những phải bù lại kiến thức cơ bản về chế tạo cơ giáp vào giờ lên lớp mà còn phải tiến hành huấn luyện điều khiển từ 7 giờ đến 9 giờ mỗi tối.

Buổi chiều 5:30, sau khi tan học.

Hạ Mạt cùng năm người Randall cùng nhau đi căn tin ăn cơm.

Trong bữa tiệc, Lance luôn luôn duy trì trạng thái cười ngây ngô lướt web tốc độ cao.

Trương Lợi cười híp mắt hỏi: "Nhìn cái gì đấy, Lance điện hạ."

"Thật ra cũng không có cái gì, chính là cảm thấy fan não tàn của Hạ Mạt quá buồn cười rồi."

"Fan não tàn?" Trần Khiết ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Mạt.

Hạ Mạt vẻ mặt hắc tuyến, đâm mấy cái vào bát cơm trước mặt, tâm tình phức tạp, "Chẳng qua là danh hiệu mà đám fan hâm mộ lấy thôi."

Trần Khiết nhíu mày, "Lại có thể tự gọi mình là fan não tàn? Cũng thật sự là đủ não tàn."

Hạ Mạt có thể nói cái gì? Chỉ có thể khô cằn mà cười hai tiếng,
« Chương TrướcChương Tiếp »