Cậu ngẩng đầu giảo hoạt nhìn nhìn Diệp Vĩ, giọng mang làm nũng lấy lòng: "Khuyết thiếu một đạo sư ưu tú như ngài, cho nên mới khó có tiến bộ."
Diệp Vĩ sững sờ, lập tức cười ra tiếng: "Tiểu tử này."
Bị rơi ở phía sau Frank hiệu trưởng cùng Lance liếc lẫn nhau đều là kinh ngạc không thôi.
Diệp Vĩ mặc dù đối xử ôn hòa với mọi người nhưng bởi vì ngồi ở vị trí cao nên hiếm có thể ở chung tự nhiên với hắn, cho dù là hiệu trưởng của trường học danh tiếng nhất tinh cầu như Frank cũng ít nhiều có chút mất tự nhiên trước mặt hắn nhưng mà Hạ Mạt…
Cậu có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt Diệp Vĩ, lại có thể biểu hiện tự tại như thế? Phải nói cậu là dũng giả không sợ hay là thần kinh vừa thô vừa to?
Hơn phân nửa là thứ hai đi!
Đợi bốn người Hạ Mạt đi qua thông đạo, người bán vé vùi đầu ghi chép mới chú ý tới thông tin ghi chép người vừa mới vào, a, không nhìn không biết, nhìn một phát đã giật mình!
"Cái này, cái này, đây không phải là cơ giáp chế tạo sư cấp quốc gia Diệp Vĩ sao?" Má ơi! Má ơi! Hắn phải nhanh chóng nói tin tức này cho boss!
Hạ Mạt cùng Diệp Vĩ một đường cười cười nói nói tiến vào phòng luyện tập số 9.
Phòng luyện tập là một gian phòng hình lập phương 20 thước, sở dĩ lớn như vậy là để cho thầy trò thuận tiện tiến hành luyện tập chế tạo cơ giáp
Giờ phút này, một cỗ cơ giáp cấp 2 màu trắng bạc đang đứng ở trung ương của phòng luyện tập, cơ giáp khổng lồ cao 10m đầu đội trời chân đạp đất, toàn thân tản ra hàn quang lạnh lùng làm mọi người phải chú ý.
"Hoàng huynh đâu?" Lance đi ra từ phía sau, nghi ngờ nói.
Hạ Mạt tham lam nhìn chằm chằm cơ giáp một hồi lâu, lưu luyến thu hồi ánh mắt: "Có phải là ở bên ngoài hay không?"
Lance nói: "Hoàng huynh thả cơ giáp ra làm cái gì?"
Hạ Mạt đang rướn cổ lên tìm kiếm Randall nghe thấy lời này, thuận miệng nói: "Có lẽ là xảy ra vấn đề."
Lại không nghĩ cậu vô tâm ném ra những lời này, lại bị Diệp Vĩ nghe vào trong nội tâm: "Cháu có thể nhìn ra cơ giáp có vấn đề gì không?"
"Ah?" Hạ Mạt quay đầu nhìn Diệp Vĩ: "Ý của ngài là cơ giáp này thực sự có vấn đề?"
Diệp Vĩ không trả lời mà hỏi lại: "Cháu cảm thấy thế nào?"
Hạ Mạt quyệt miệng, cậu biết lão sư gì gì đó tuyệt đối sẽ không thiện lương như vậy mà!
Diệp Vĩ mặt mỉm cười nhìn cậu, giống như đang đợi câu trả lời của cậu.
Hạ Mạt chần chờ một chút, tròng mắt quay tròn một vòng, hỏi: "Dùng tinh thần lực cảm giác?"
Diệp Vĩ vẫn trả lời nước đôi mập mờ như trước, không nói đúng, cũng không nói không đúng, chỉ nói: "Thử xem đi."
"Vâng... Được ạ."
Mặc dù từ trước đến giờ cậu chưa từng dùng tinh thần lực để làm chuyện này nhưng mà nếu như Diệp Vĩ đã nói ra thì cậu cũng không ngại thử một lần.
Hạ Mạt nhắm mắt lại, bắt đầu phóng thích xúc giác tinh thần lực.
Diệp Vĩ không nhanh không chậm lấy ra kính phân biệt tinh thần lực từ trong nhẫn không gian rồi đeo lên, sau đó lăng không ngồi xuống, còn không đợi Frank cùng Lance phản ứng, phía sau hắn đã xuất hiện một băng ghế tam giác.
Lance hâm mộ nhìn cái ghế kia, cơ giáp chế tạo sư cấp quốc gia đúng là lợi hai, muốn cái gì có cái đó, sinh hoạt thuận tiện, quả thực là những người bình thường như bọn họ không sánh được.
Diệp Vĩ chú ý tới tầm mắt của y, cười cười, rất nhanh, phía sau lưng Frank cùng Lance cũng xuất hiện ghế.
Frank vẻ mặt cảm kích ngồi xuống.
Lance mừng rỡ sờ soạng rất lâu, sau khi ngồi xuống thầm nghĩ: Cũng không biết hoàng tẩu khi nào mới bá khí uy vũ được như Diệp đại sư?
Tư thế ngồi của Diệp Vĩ rất tự nhiên, phần lưng có chút uốn lên, hai cái chân dài duỗi thẳng! Hắn xuyên thấu qua cặp kính đen như mực quan sát tình huống phát tán tinh thần lực của Hạ Mạt.
Sự thật cũng không khác lắm so với dự liệu của hắn, xúc giác tinh thần của Hạ Mạt dày đặc khác thường, hơn nữa tính dẻo dai của mỗi sợi xúc giác đều rất lớn, chỉ là khả năng điều khiển có chút kém, đối mặt số lượng xúc giác lớn như thế liền có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
Như thế xem ra, về sau cần phải tăng cường luyện tập khống chế độ chính xác của xúc giác.
Hạ Mạt tập trung suy nghĩ, rất nhanh liền tiến vào trạng thái mê hoặc, thanh âm ngoại giới lập tức bị chia cắt, cậu dường như đang ở chỗ không người, ngoại trừ những xúc giác tinh thần quay xung quanh thì không cảm nhận được cái gì khác.
Cậu chậm chạp kéo dài xúc giác ra phía trước, những xúc giác phát ra ánh sáng màu trắng kia như có sự sống, linh hoạt nhanh nhẹn mà chạy về phía trước.
Theo xúc giác kéo dài, cậu dần dần cảm giác được vật thể cứng rắn bị tinh thần lực bao quanh.
Xúc giác leo lên mặt ngoài vật thể, hình dạng của nó cũng dần dần lộ ra, thân máy móc cực kỳ cứng rắn, cái chân tráng kiện rắn chắc,... Đi lên nữa thì chính là cực hạn của xúc giác!
Hạ Mạt còn nhớ rõ tinh thần của cậu có khả năng kéo dài đến phạm vi lớn nhất là 10m, vì mở rộng phạm vi tìm kiếm nên cậu đi về phía cơ giáp vài bước, xúc giác quả nhiên kéo cao lên một chút như mong muốn của cậu, nhưng dù cho như thế, cũng mới đến phần trên eo của cơ giáp một chút.
Phạm vi cảm giác của tinh thần lực của cậu thực sự quá chật! Trước kia chưa từng có nhận thức sâu sắc về vấn đề này, nhưng bây giờ thực sự đã cảm nhận được.
Không cách nào bao trùm hoàn toàn cơ giáp, Hạ Mạt chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, chuyên tâm tìm tòi nghiên cứu những bộ phận mà cậu có thể quan sát.
Mỗi một đầu xúc giác đều sinh trưởng ra một sợi tia vô cùng nhỏ, bao trùm kín kẽ những phạm vi có thể chạm tới! Rất nhanh, trong đầu Hạ Mạt xuất hiện tình huống cấu tạo bên trong của cơ giáp.
Trong đầu của cậu, cơ giáp như là được tạo thành từ nhiều khối kim loại có nhan sắc không giống nhau và cũng không có quy tắc gì cả! Hạ Mạt nhăn đầu lông mày, suy nghĩ nguyên nhân hình thành những khối màu sắc này.
Liên tưởng đến hình thể hoàn chỉnh của cơ giáp, Hạ Mạt phỏng đoán, những thứ này có lẽ là các bộ kiện mà cơ giáp chế tạo sư dùng tinh thần lực hợp thành; mà màu sắc của chúng sở dĩ không giống nhau là vì những bộ phận cấu tạo nên cơ giáp này thuộc về những cơ giáp sư khác nhau.
Sau khi hiểu rõ ràng những điều này, cậu tiếp tục tìm hiểu sâu về cơ giáp.
Cậu thao túng một tinh thần xúc giác trong đó, cẩn thận cảm giác bộ kiện bên trong mu bàn chân! Nhưng mà tốc độ như vậy quá chậm, chỉ sờ giày vò đến mai cũng không có kết quả, vì vậy cậu bắt buộc mình phải đồng thời điều khiển hai sợi, bốn sợi, bát sợi tinh thần lực...
Theo số lượng xúc giác gia tăng, cậu càng ngày càng cảm giác khó khăn.
Kiểm tra bộ kiện của cơ giáp vốn là một loại công tác vô cùng tỉ mỉ, yêu cầu rất cao với tinh thần lực, cũng giống như là bác sĩ tiến hành chuẩn đoán với bệnh nhân rồi cuối cùng tìm hiểu ra nguyên nhân tật bệnh vậy.
Khi đồng thời điều khiển 200 sợi, Hạ Mạt đã xuất hiện bệnh trạng mê muội, cùng lúc đó, tinh thần lực quanh người cậu cũng bắt đầu héo rút, ảm đạm, cậu biết rõ trạng thái bây giờ của mình không đúng, lại không có cách nào ngăn cản!
Xúc giác tinh thần bồi hồi bên ngoài không mục đích, mà ngay cả sợi xúc giác ngay từ đầu đã có thể thuận lợi khống chế cũng bắt đầu trở nên ương bướng
Bên tóc mai toát ra mồ hôi, đôi mắt đóng chặt khẽ chuyển động.
Diệp Vĩ thấy thế, lấy xuống kính phân biệt, cùng lúc đó, một sợi tinh thần lực bắn ra từ cánh tay hắn, bá đạo trói lại toàn bộ xúc giác tinh thần phân tán bên ngoài cơ thể Hạ Mạt.
Hạ Mạt không tự chủ giãy dụa, nhưng đối mặt với tinh thần lực cường thế như thế, cậu vô pháp phản kháng.
"Hạ Mạt! Tỉnh!"
Bên tai bỗng nhiên có thanh âm vang vọng như sấm sét, Hạ Mạt hít vào một ngụm khí lạnh, phút chốc mở to mắt. Cậu ngu ngơ đứng một hồi lâu, lúc này mới chất phác chuyển động con mắt, nhìn về phía người mới nói kia — Diệp Vĩ.