Chương 70: Mạt Mạt?

Trần Tuấn Vũ mang cậu đến công viên nhỏ trong trường! Trong công viên ghế đá nhưng mà Trần Tuấn Vũ cũng không lựa chọn ghế ngồi quy củ mà là trực tiếp ngồi trên thảm cỏ.

Trời vừa mưa xong, trên cỏ dính đầy nước mưa.

Hạ Mạt thấy thế, nhịn không được hỏi: "Anh không sợ làm ướt quần? Lúc đứng dậy chỉ có phần mông là ẩm ướt, trông kỳ quái đến cỡ nào."

Trần Tuấn Vũ cười, hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Mạt, ám chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, "Ngồi."

Hạ Mạt do dự một chút, lấy ra một quyển sách từ trong nhẫn không gian, đặt ở đối diện nam nhân, sau đó an vị ngồi trên đó.

Trần Tuấn Vũ nhìn cậu: "Cậu ngược lại không giống với người bình thường."

Hạ Mạt không chút nào yếu thế nhìn trở lại: "Anh cũng không giống với người bình thường."

Trần Tuấn Vũ không nói lời nào, đưa tay ra sau lưng, một giây sau liền mang đến một bình trà nóng hổi, hắn không đếm xỉa gì đặt ấm trà lên thảm cỏ, sau đó lại lấy ra hai cái chén trà giống nhau như đúc từ sau lưng đặt trước mặt mình và Hạ Mạt, rồi cầm lấy ấm trà, không nhanh không chậm rót vào chén.

Hạ Mạt mi tâm nhảy dựng, trong đầu có loại phỏng đoán đáng sợ, vì nghiệm chứng suy đoán này, cậu cố ý nói ra: "Không gian trữ vật của anh thật kỳ lạ, là ở sau lưng?"

Trần Tuấn Vũ cũng không đón đề tài mà cậu ném ra, mà là nói: "Nếm thử, đây là trà mà tôi thích nhất, trà lài Phổ Lạc Tư."

Hạ Mạt nhìn chằm chằm chén trà bốc đầy hơi trắng kia, chậm rãi vươn tay, bưng chén lên, nhấp một miếng.

Nước trà ngào ngạt ngát hương, lưu đầy trong miệng, ngay cả Hạ Mạt không hiểu thưởng thức trà cũng biết nhất định là trà ngon cực phẩm.

"Trà ngon."

"Cám ơn khích lệ." Trần Tuấn Vũ để tách xuống: "Biết tại sao tôi lại đến tìm cậu sao?"

"Không đoán ra được."

Trần Tuấn Vũ hạ mí mắt, ánh mắt rơi vào làm khói lượn lờ bốc lên từ chén trà: "Cậu biết Nhị điện hạ."

Hắn nói câu khẳng định, mà không phải là câu nghi vấn.

Nghe thấy lời này, Hạ Mạt cảm thấy mình hiểu ra một chuyện, sở dĩ đời trước người đàn ông này cự tuyệt Laurent lôi kéo, là vì Lance!

Nhưng kết cục cuối cùng của người đàn ông này là nhảy lầu, chẳng lẽ là Lance làm cho hắn...

Không. Không có khả năng!

Lance tuy kiêu căng, nhưng mà tâm địa thiện lương, tuyệt đối không thể làm ra chuyện tình bức người nhảy lầu như vậy.

Vì không để cho những người không rõ mục đích tiếp cận Lance, cậu hơi cảnh giác nhìn Trần Tuấn Vũ, hỏi "Anh muốn làm gì?"

"Tôi chỉ muốn thông qua cậu để nhận thức em ấy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Trần Tuấn Vũ giương mắt lên nhìn cậu: "Không có sau đó, chỉ là muốn nhận thức."

Hạ Mạt nhíu mày nhìn chằm chằm hắn vài giây, đột nhiên đứng dậy, thu sách vở vào trong nhẫn không gian: "Thật xin lỗi, anh không nói thật với tôi, cho nên tôi không giúp được anh."

Nói xong, cậu quay người chuẩn bị rời khỏi.

Trần Tuấn Vũ thấy thế, lập tức đứng lên níu lại cậu.

Lại không nghĩ xa xa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: "Buông hắn ra!"

Thanh âm này quá mức phẫn nộ, làm cho Hạ Mạt quên cả phản kháng, cậu lăng lăng men theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Laurent xuất hiện ở cuối đường nhỏ, vẻ mặt vô cùng căm phẫn!

Trần Tuấn Vũ nghi ngờ nhìn Laurent, lực đạo nắm chặt Hạ Mạt lại không buông lỏng chút nào.

"Tôi bảo anh buông cậu ấy ra!" Laurent từng bước một đi tới, trên nét mặt sinh động khác thường.

Hạ Mạt nhìn vẻ mặt của gã như thế thì hoảng hốt trong chốc lát, dường như quay về khoảng thời gian nhận thức Laurent đời trước.

Thế nhưng rất nhanh cậu liền tỉnh táo lại.

Cậu biết rõ Laurent là "Ảnh đế", lúc này đối mặt với Laurent gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thật đúng là cảm thấy vô cùng không khỏe.

Ánh mắt của Trần Tuấn Vũ dao động qua lại giữa Hạ Mạt và Laurent, thoáng cái liền nhìn ra hai người không hợp nhau!

Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gi, hắn bỗng nhiên giơ lên khóe miệng, tà tà cười cười: "Làm sao, cậu ấy đối với cậu trọng yếu như vậy?"

Laurent dừng lại ở khoảng cách cách Trần Tuấn Vũ 100m, hai tay siết thật chặt, con mắt sung huyết, giống như là giận không kiềm chế được, "Tôi lập lại lần nữa, thả, hắn, ra!"

Trần Tuấn Vũ cười, cánh tay tóm lấy Hạ Mạt đắc ý lung lay, "Không quan hệ gì đến cậu, tại sao tôi phải nghe lời cậu thả cậu ta ra?"

Hạ Mạt chờ Trần Tuấn Vũ, cái tên này đầu óc rút đúng không? Tại sao lại hỏi tên tiện nam này vấn đề đó?

Laurent hung hăng mắt trợn trắng: Có thể đừng làm như vậy sao! Ta biết trong lòng ngươi tính toán gì, không phải là muốn chọn thế công nhu tình? Đừng có nằm mộng!

"Cậu không nói liền đại biểu cho giữa hai người các cậu không có quan hệ gì! Vậy thì tôi muốn thế nào cậu cũng không có quyền xen vào đúng không? " Trần Tuấn Vũ một tay kéo Hạ Mạt vào trong l*иg ngực, cường thế ôm ở bờ vai của cậu.

Cùng Alpha ở gần như vậy, tóc gáy cả người Hạ Mạt đều dựng thẳng lên! Lúc trước vốn chỉ là làm dáng giãy dụa vài cái, lúc này xác thực cả toàn bộ sức mạnh đều lấy đi ra rồi!

Laurent thấy thế, cảm thấy thời cơ chín muồi, vì vậy gã lớn tiếng hô: "Chỉ bằng, tôi thích cậu ấy!"

Cái gì? Hạ Mạt sửng sốt, ngay cả giãy dụa đều quên.

Trần Tuấn Vũ cũng hơi kinh ngạc.

Cùng lúc đó, cách đó không xa truyền đến một đâm thanh trầm thấp lạnh như băng "Cậu thích Hạ Mạt?"

Hạ Mạt, Trần Tuấn Vũ cùng Laurent không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm kia, liền nhìn thấy Randall đứng ở trên đường nhỏ, toàn thân tản ra hơi thở khủng bố!

Randall như sát thần mặt lạnh, từng bước tới gần.

Laurent bị khí tràng cường đại của hắn bức lui, rất nhanh lại phục hồi tinh thần, tự trấn định nhìn Randall, nói năng khí phách: "Đúng! Tôi thích Hạ Mạt!"

Randall đứng cách Laurent 10m, con ngươi màu lam lạnh bởi vì lời nói này mà dấy lên ánh lửa: "Cậu lặp lại lần nữa!"

"Tôi thích cậu ấy!"

Sau khi cố gắng thích ứng, Laurent dần dần tìm về lý trí, gã không để ý đến Randall nữa, mà là nhìn Hạ Mạt đang ngây ngốc, chân tình nói: "Bởi vì tôi thích hắn, mới có thể dùng hết thủ đoạn, vụng về cướp lấy sự chú ý của hắn

Bởi vì tôi thích hắn, mới luôn yên lặng đi theo, dù chỉ là liếc mắt từ xa cũng tốt; bởi vì tôi thích hắn, mới có thể thà rằng chịu công kích, cũng muốn ra sức cướp hắn về..." Gã vừa nói vừa tiến dần về phía Hạ Mạt và Trần Tuấn Vũ.

Randall hơi híp mắt lại, cánh tay để sau lưng nổi lên gân xanh!

Khoảng cách giữa Laurent và Hạ Mạt rất gần, giờ phút này phần lưng của gã hoàn toàn lộ ra trước mặt Randall, gã có thể cảm giác được ánh mắt như dao găm chiếu thẳng vào người mình, gã chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại là hưng phấn dị thường —— bởi vì gã rốt cuộc thắng Randall ở một phương diện nào đó!

Trần Tuấn Vũ tận mắt chứng kiến màn thổ lộ, hắn như có điều suy nghĩ hồi tưởng lại những lời nói lúc nãy của Laurent, nghĩ thầm về sau mình có thể sử dụng đoạn văn này hay không.

Bởi vì hắn thất thần nên lực đạo giữ chặt Hạ Mạt giảm bớt, Hạ Mạt rốt cuộc thoát ra được, chuyện đầu tiên sau khi cậu giãy dụa khỏi gông cùm chính là chạy về phía trước!

Laurent thấy thế, trong nội tâm vô cùng kích động!

Tuy nói gã quả thực bài xích tình yêu giữa những thằng đàn ông, nhưng mà trước mắt chỉ cần có thể cướp lấy sực chú ý của Hạ Mạt, cũng nhờ vào đó để đả kích Randall, thì từ trước đến nay luôn lấy đại cục làm trọng gã hoàn toàn có thể bỏ qua những khó chịu bé nhỏ này!

Trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, gã hưng phấn giơ hai cánh tay, chuẩn bị nghênh đón Hạ Mạt yêu thương nhung nhớ.

Gã gần như có thể tượng tượng được bộ dáng thất bại của Randall khi Hạ Mạt trở thành người của gã, gã gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh người phụ thân luôn hà khắc của gã đang khen ngợi gã, gã gần như có thể tượng tượng được cảnh gã đánh thắng Randall, cuối cùng leo lên vương tọa chói sáng!

Tưởng tượng tốt đẹp như thế! Sự thật lại tàn khốc như vậy!

Hạ Mạt trực tiếp chạy về phía gã, ai biết chỉ cần một chút nữa là xông vào lòng gã, lại chuyển mũi chân một cái, trực tiếp chạy về phía Randall!

Laurent lập tức hóa đá, mặt nạ tươi cười như hoa trực tiếp vỡ vụn!

Một hồi lâu sau, đầu chậm rãi quay về phía sau, cổ "Ken két" rung động, liền thấy Hạ Mạt đang đứng trước mặt Randall, kích động như nông dân được mùa!

Bốn chữ hoa lệ "Tự mình đa tình" chiếm cứ đầu óc của gã.

Laurent rất mất mặt! Gã lúng túng buông cánh tay xuống, ánh mắt liếc qua dò xét Trần Tuấn Vũ, không khỏi mặt đen lên tự mắng vài câu, chờ đến khi quay lại phía Hạ Mạt đã là thâm tình và chịu đủ tổn thương.

Gã hai ba bước chạy đến bên người Hạ Mạt, si tình mà nhìn Hạ Mạt: "Mạt Mạt, cậu còn chưa trả lời câu tỏ tình của tớ."

Mạt Mạt?

Hạ Mạt toàn thân rùng mình một cái!

Cậu nghiêng đầu, nhìn Laurent thâm tình ý đặc, lập tức nổi da gà rơi xuống cả trên đất, cậu trực tiếp xem nhẹ Laurent, nói với Randall: "Điện hạ! Chúng ta trở về đi… Bụng thật đói."

Randall rất nhanh hơi cong môi một cái, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như có như không liếc qua Laurent, dùng môi hình nói mấy chữ, sau đó dẫn người rời khỏi.

Thân hình Laurent chấn động! Gã vừa mới, không nhìn lầm chứ?

Randall nói đúng lắm, "Hắn là người của ta."



Trò khôi hài kết thúc, Trần Tuấn Vũ cũng không nguyện lưu lại nữa, một tay giương lên, đồ uống lập tức biến mất, hắn cười cười với Laurent, phóng khoáng rời khỏi.